Ngày hôm sau, Thu Mộc Trân và ông cụ nhà họ Thu đều xuất viện.
Thu Mộc Trân rất muốn quay về nhà họ Thu thăm ông nội, nhưng sau cùng cô vẫn quyết định không vào.
"Đã đến tận cổng rồi, em thực sự không vào trong sao?", Diệp Phong hỏi.
Thu Mộc Trân lắc đầu, cười cay đắng: "Thôi khỏi. Vào rồi cũng chỉ khiến ông nội càng tức giận thêm thôi. Đều là do tôi hại nhà họ Thu".
Nói xong, Thu Mộc Trân cũng toan quay về nhà.
Nhưng lúc này điện thoại của Diệp Phong bỗng reo lên, là tin nhắn của Lý Nhị: "Cậu Tiểu Phong, tôi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa theo lời cậu dặn".
Diệp Phong ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn viên phía trước của nhà họ Thu rồi cười một cách khó hiểu, sau đó cũng rời đi.
Tại nhà họ Thu.
Ông chủ Thu đã xuất viện, lúc này đám người nhà họ Thu đều đang vây quanh ông ta.
Hiện giờ ông Cả và ông Tư đã đi tù, ông Hai và ông Năm thì không có nhà, ông Ba Thu Lỗi thì lại là một kẻ vô dụng, giờ đến cửa nhà họ Thu cũng không dám bước vào. Có thể nói, bây giờ trụ cột của nhà họ Thu chỉ còn lại mình ông cụ Thu.
"Mọi người nói xem, có phải chúng ta đã quá coi thường Diệp Phong kia rồi không?"
"Có thể khiến người nhà họ Thẩm cung kính như vậy, Diệp Phong này e rằng là một nhân vật lớn đang mai danh ẩn tích ở nhà họ Thu ta!"
"Nói không chừng, lần này nhà họ Thu chúng ta gặp nạn không phải do nhà họ Thẩm báo thù mà là do tên con rể này báo thù chăng?"
Người vừa nói là con gái duy nhất của ông cụ Thu, Thu Hoàn, cũng chính là bà cô trẻ của Thu Mộc Trân.
"Hứ, nhân vật lớn cái khỉ gió gì chứ?"
"Diệp Phong hoàn toàn chỉ là tên phế vật ngu xuẩn. Nếu hắn ta mà là nhân vật lớn thì con gái tôi có mà là vợ tổng thống. Rõ ràng là ông chủ Thẩm kia nhận nhầm người. Người mà ông ta muốn quỳ lạy, rõ ràng là Văn Phi nhà chúng tôi", Vương Xảo Ngọc lúc này mặt vẫn sưng húp, vết thương còn chưa lành hẳn. Nhưng có vẻ như bà ta đã quên cả đau, vẫn một mực cho rằng bố con họ Thẩm nhận nhầm người.
Những người khác đều không nói năng gì, rõ ràng đang bán tín bán nghi những lời Vương Xảo Ngọc vừa nói.
Dù gì, cứ coi như Thẩm Cửu Ức nhận nhầm Diệp Phong thành Sở Văn Phi thì chẳng nhẽ ông ta lại nhận nhầm cả Thu Mộc Trân thành Thu Mộc Doanh? Mọi người có mặt ở đó đều nhớ rõ rằng hai bố con họ Thẩm cũng quỳ xuống xin lỗi Thu Mộc Trân kia mà?
"Văn Phi, con nói câu gì đi, bảo với các cô dì chú bác của con, chính con là người đã xử lý nhà họ Thẩm", thấy mọi người vẫn không tin, Vương Xảo Ngọc giận dữ thúc giục Sở Văn Phi.
"Bố!"
"Chú Tư!"
"Bác Cả!"
"Mọi người được về rồi sao?"
Thế nhưng, trong lúc mọi người vẫn còn đang hoài nghi về chuyện xảy ra ngày hôm trước, có hai người bước tới trước cửa. Thấy họ tới, mấy người Thu Mộc Doanh mừng ra mặt, vội vã chạy lên phía trước hỏi han.
"Tiểu Quang, Tiểu Lạc, có việc gì vậy? Sao hai đứa được thả nhanh như vậy?", ông cụ Thu vừa mừng vừa lo hỏi.
"Bố, sự tình chi tiết thế nào thì để lát nữa rồi nói. Văn Phi đâu rồi? con và chú Tư phải cảm ơn Văn Phi mới được", ông cả Thu Quang vừa bước vào nhà đã lập tức muốn tìm Sở Văn Phi để cảm ơn.
Sau cùng, hai người bọn họ dường như muốn quỳ sụp xuống để cảm tạ Sở Văn Phi.
"Bố, bác Cả, hai người đừng làm khó con, mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!", Sở Văn Phi hoàn toàn ngơ ngác, thấy hai vị tiền bối quỳ trước mặt mình thì sợ hãi, vội vã ngăn lại.
"Văn Phi, lần này nhà họ Thu đều phải cảm ơn con!"
"Con chính là ân nhân của nhà họ Thu".
"Nếu như không có con thì nhà họ Thu không qua được ải này!"
Thu Quang và Thu Lạc hồi tưởng chuyện xảy ra mấy ngày trước, đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đêm hai người bọn họ bị bắt, Thu Quang vốn nghĩ lần này nhà họ Thu xong đời rồi.
Thế nhưng, ai mà ngờ được, sáng sớm hôm nay, hai người bọn họ đã được thả ra. Không chỉ có bọn họ, mà đến cả việc kho hàng nhà họ Thu bị tra xét cũng đã giải quyết ổn thỏa.
Khi bọn họ rời khỏi đồn cảnh sát còn gặp Thẩm Cửu Ức. Thẩm Cửu Ức nói với bọn họ: "Nếu không phải cậu chủ Sở khoan dung độ lượng thì nhà họ Thu các ông lần này thực sự là xong đời".
"Chúc mừng nhé, nhà họ Thu các ông lại có được người con rể quý hóa như cậu chủ Sở!"
Nghe thấy vậy, Thu Quang và Thu Lạc đã hiểu ra ai là người cứu nhà họ Thu.
Trong nhà họ Thu này chỉ có duy nhất Sở Văn Phi mang họ Sở. Đó cũng chính là lí do mà hai người kia vừa về đã định quỳ gối, dập đầu cảm tạ Sở Văn Phi.
"Quả nhiên là Văn Phi!"
"Xem ra nhà Văn Phi thực sự có máu mặt, đến nhà họ Thẩm mà cũng dẹp được?"
"Nhà họ Thu chúng ta quả thực có được chàng rể tốt".
"Văn Phi, con là ân nhân của cả nhà chúng ta".
Chỉ trong chốc lát, sự xác nhận của Thu Quang và Thu Lạc đã khiến tất cả những hoài nghi ban nãy tan biến ngay lập tức. Tất cả người nhà họ Thu, ai nấy đều nhìn Sở Văn Phi bằng ánh mắt biết ơn.
Vương Xảo Ngọc và con gái Thu Mộc Doanh thì mừng khỏi nói.
"A, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Lần này toàn bộ công lao đều thuộc về Văn Phi nhà tôi, các người còn không chịu tin? Còn nói là nhờ cái tên phế vật Diệp Phong đó, bây giờ sáng mắt ra chưa?", Vương Xảo Ngọc đắc ý nói.
"Đúng vậy, chồng cháu là giỏi nhất! Người nhà họ Thẩm hôm qua rõ ràng là nhận nhầm người, vốn là định tới quỳ lạy hai vợ chồng cháu, đúng là lợi cho vợ chồng Diệp Phong kia quá", Thu Mộc Doanh cũng kiêu ngạo hất hàm nói.
Người nhà họ Thu đều cười tươi như hoa, nhưng Sở Văn Phi kia thì không thể nào vui nổi.
Việc này là sao chứ?
Đang yên đang lành lại thành đấng cứu thế của nhà họ Thu?
Nhưng quan trọng nhất là Sở Văn Phi không nhớ mình đã làm gì.
"Lẽ nào là do cuộc gọi của mình và bố thực sự có tác dụng?"
"Không đúng, bố mình có bao giờ lợi hại như thế? Trấn áp được cả nhà họ Thẩm của Vân Châu ư?"
Nghĩ đến đây, Sở Văn Phi bỗng chốc cũng trở nên vui mừng, trong bụng vô cùng đắc ý. Anh ta cũng chỉ nghĩ rằng chuyện này là do bố mình ra tay giúp đỡ.
"Ha ha ha!"
"Bác Cả, thím Năm, chuyện nhỏ ấy mà. Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy".
Sau khi đã nghĩ thông, Sở Văn Phi cũng không buồn khách khí nữa, bắt đầu làm bộ làm tịch.
Nhà họ Thu vượt qua tai kiếp, bọn họ vui mừng khôn xiết. Buổi tối hôm đó, cả nhà bọn họ tụ tập lại để liên hoan.
Trong buổi tiệc đó, ông cụ Thu nhìn vào hai vị trí còn trống vốn thuộc về gia đình nhà ông Ba mà thở dài: "Ngày mai gọi điện cho chị Ba cháu, bảo nó về công ty đi. Dù gì cũng là con cháu nhà họ Thu, một giọt máu đào hơn ao nước lã".
Thu Mộc Trân đã từng là đứa cháu gái mà ông cụ yêu quý nhất. Chỉ là, sau đó đã xảy ra nhiều chuyện khiến ông dần thất vọng về cô. Thế nhưng, dù có thất vọng đến đâu, trong lòng ông cụ vẫn canh cánh nhớ nhung đứa cháu này.
Ông cụ Thu đưa ra đề nghị này, đương nhiên sẽ bị vô số người phản đối và oán trách, đặc biệt là gia đình Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh phản đối ác liệt nhất. Nhưng ông cụ Thu gạt đi, vẫn kiên quyết muốn đưa Thu Mộc Trân trở về.
"Bỏ đi, đều là người một nhà, đừng tính toán với nó nữa, cứ để nó về đi".
"Không nhắc chuyện này nữa, nào, mọi người kính Văn Phi một ly. Lần này nhà họ Thu ta tai qua nạn khỏi đều là nhờ Văn Phi giúp xoay chuyển tình thế".
Người nhà họ Thu thi nhau cụng ly, kính rượu Văn Phi.
Sở Văn Phi cũng nhiệt tình không kém, nhận rượu chúc của mọi người, bên ngoài vô cùng phong độ còn bên trong thì cực kì sung sướng.
Má nó, cái cảm giác này, đúng là đã thật!
Thế nhưng, không lâu sau, Thẩm Cửu Ức phái người tới đưa tin, đưa cho ông cụ Thu một tấm thiệp mời.
"Việc trước đây là do tôi dạy con không nghiêm, Thẩm Cửu Ức trong lòng vô cùng áy náy. Để thể hiện sự hối lỗi của mình, ba ngày sau, tôi và con trai xin mở tiệc để đích thân tạ tội với nhà họ Thu ở khách sạn Vân Cảnh. Đến lúc đó, xin mời cả cậu chủ Sở và cô chủ Thu hạ cố tới tham gia!"
Ký tên, Thẩm Cửu Ức!
"Ôi chao, Văn Phi lợi hại quá!"
"Ông chủ nhà họ Thẩm đích thân viết thư mời cháu tới dự buổi tiệc xin lỗi sao?"