"Đây... Đây..."
"Đây..."
Lúc này, ai nấy đều ngẩn người ra. Đám người nhà họ Thu ai nấy mắt chữ a mồm chữ o, bầu không khí im lặng chết chóc!
Chỉ có cơn gió lạnh đang gào thét càn quét cả không trung.
Ở giữa căn phòng, tiếng cầu xin của hai bố con Thẩm Cửu Ức vẫn vang vọng.
Thu Mộc Trân trong chốc lát cũng thần người ra, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó tin.
Cô vốn không thể tưởng tượng nổi Thẩm Cửu Ức - ông chủ của gia tộc giàu có nhất nhì thành phố Vân Châu, lại còn được Lý Nhị chống lưng lại đang quỳ rạp dưới đất cầu xin Diệp Phong.
Lại nghĩ tới những việc trước đây, lúc này Thu Mộc Trân không thể không hoài nghi. Lẽ nào Diệp Phong thực sự có bí mật gì đó không thể để người khác biết?
Còn Vương Xảo Ngọc, Thu Mộc Doanh và đám người nhà họ Thu lúc này chẳng khác nào bị giáng cho một phát tát vào mặt, kẻ nào kẻ nấy há hốc miệng, ngẩn ra như phỗng.
Má nó, chuyện này là sao?
Sao có thể như vậy được?
Diệp Phong chẳng phải chỉ là tên phế vật thôi sao?
Không phải chỉ là một thằng đi ở rể à?
Không tiền không quyền cơ mà?
Nhìn thấy hai bố con Thẩm Cửu Ức đẩy ông chủ Thu ra rồi cúi đầu lạy lục Diệp Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ông chủ Thu lúc này bị đẩy ngã, ngồi chồm hỗm dưới sàn giống như một con chó. Ban nãy bị Thẩm Cửu Ức đẩy, đến giờ ông ta vẫn chưa đứng dậy được. Có điều sự kinh ngạc hiện giờ đã lấn át cơn đau mông mất rồi.
Trái ngược với sự kinh ngạc của người nhà họ Thu là dáng vẻ hết sức bình tĩnh của Diệp Phong.
Mặt anh không cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống hai cha con Thẩm Cửu Ức đang quỳ dưới chân mình, lạnh lùng nói: "Giờ đã biết sợ rồi sao? Lúc nãy khi các người lăng nhục Mộc Trân, các người có biết sẽ rơi vào tình cảnh này không?"
Diệp Phong tức giận, lạnh lùng rít lên, dọa cho hai cha con Thẩm Cửu Ức không ngừng run rẩy, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Sau khi biết thân phận của Diệp Phong, bây giờ đến dũng khí để nhìn thẳng vào anh, hai bố con bọn họ cũng không có.
Đặc biệt là Thẩm Phi, lúc trước khi ở trong trang viên nhà họ Lý, hắn ta đã hồn bay phách lạc rồi.
Trước đây dù có đánh chết hắn ta cũng không ngờ rằng cái người luôn bị mọi người coi như trò hề trước mặt này, người bị những kẻ khác coi thường, chửi mắng là đồ vô dụng này lại có thân thế hiển hách như vậy.
"Còn đứng đực ra đó làm gì?"
"Còn không cút ra đó xin lỗi đi!"
Diệp Phong lại giận dữ quát lên, hai bố con Thẩm Cửu Ức vội vã nhổm người lên rồi chạy về phía Thu Mộc Trân, định quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng lúc này, Vương Xảo Ngọc lại chạy tới, nói với hai bố con nhà họ: "Giám đốc Thẩm, hai người đừng tin tên phế vật này, hắn chỉ đang cáo mượn oai hùm mà thôi".
"Hắn chỉ là tên ngu dốt phế vật, một tên ở rể, không tiền không quyền, ngu si đần độn. Hắn đâu phải cậu chủ Sở gì đó chứ? Hai người nhận nhầm người rồi".
"Cậu chủ Sở thực sự sao có thể ở đây được chứ?"
Nói dứt lời, bà ta vội vã vẫy tay gọi con dâu và con rể của mình tới làm quen với Thẩm Cửu Ức.
Nếu mấy người nhà bà ta có thể bắt quàng làm họ với nhân vật lớn như Thẩm Cửu Ức, thì địa vị của nhà ông Tư ở nhà họ Thu làm gì có ai sánh bằng, đến cả ông chủ Thu cũng sẽ phải bợ đỡ nhà bà ta.
"Mụ đàn bà điên này!"
Thế nhưng, Vương Xảo Ngọc vừa dứt lời, Thẩm Cửu Ức đã giáng cho bà ta một cái tát. Thẩm Phi cũng nhảy tới đạp vào bụng bà ta một cái.
"Thứ đàn bà ngu xuẩn, đến cả cậu chủ Sở mà cũng dám sỉ nhục?"
"Ai cho bà cái gan chó đó hả!"
Hai bố con bọn họ đều sợ muốn bĩnh ra quần, mặt sầm lại mắng chửi Vương Xảo Ngọc. Sau đó, bọn họ vội vã chạy tới trước mặt Thu Mộc Trân quỳ rạp xuống, xin lỗi rối rít.
"Mẹ!"
Vương Xảo Ngọc nằm trên mặt đất rên rỉ, Thu Mộc Doanh vội vã chạy tới đỡ bà ta dậy.
Còn những người khác, trong đầu hoàn toàn là một lớp mây mù, mặt mày thì ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đến cả Vương Xảo Ngọc cũng bị tẩn cho một trận, người nhà họ Thu lúc này không dám ho he, chỉ sợ mình chọc giận hai bố con họ Thẩm.
"Cút đi. Nể mặt Lý Nhị, tôi tha cho các người một lần. Lần sau nếu định đắc tội với ai thì nhớ mở to mắt ra mà nhìn trước!"
Diệp Phong cũng chán nghe hai bố con bọn họ ở đây van nài nên thấp giọng quát một câu rồi cho hai người họ biến.
"Mộc Trân, không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi thôi".
Thu Mộc Trân lúc này vẫn chưa hoàn hồn nhưng giọng nói của Diệp Phong đã nhẹ nhàng vọng tới.
Thu Mộc Trân không nói năng gì, chỉ gật đầu ừ nhẹ một cái rồi rời đi cùng Diệp Phong.
Hai người Diệp Phong đi khỏi hồi lâu, phòng bệnh của ông chủ Thu vẫn im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau đó, vẫn là Thu Mộc Hồng lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Cô ta lẩm bẩm: "Ông... Ông... Ông, người... Người ban nãy thực sự là chủ nhân nhà họ Thẩm, Thẩm Cửu Ức sao?"
Đám người nhà họ Thu trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tổng giám đốc của một tập đoàn đáng giá hàng trăm tỷ lại quỳ lạy, cung kính với một tên phế vật ở nhà họ Thu như vậy.
"Lẽ nào, cái thằng ở rể nhà họ Thu này thực sự là nhân vật lớn đang che giấu thân phận?"
________________
________________
"Việc ban nãy, anh không thể cho tôi một lời giải thích được sao?", sau khi Diệp Phong đưa Thu Mộc Trân quay lại phòng bệnh, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nên lạnh lùng nhìn Diệp Phong mà hỏi.
Diệp Phong mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi lại: "Em muốn anh giải thích việc gì?"
"Anh nói xem?", Thu Mộc Trân nhìn thẳng vào Diệp Phong, vẻ mặt đã trở về trạng thái lạnh lùng trước đó. Cô tiếp tục truy hỏi: "Anh chẳng qua chỉ là một người đi ở rể, không có danh tiếng gì. Nhưng tại sao hôm nay hai bố con nhà họ Thẩm lại sợ anh như vậy, tại sao Thẩm Cửu Ức phải quỳ xuống cầu xin anh? Còn cả chiếc xe đáng giá hàng triệu tệ kia nữa, sao anh có thể lái nó được?"
"Diệp Phong, anh rốt cuộc là ai?"
Giọng Thu Mộc Trân trầm xuống, ánh mắt sáng như bó đuốc, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Phong.
Trong căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ vọng lại tiếng của Thu Mộc Trân ban nãy.
Gió đêm se lạnh thổi qua song cửa sổ, luồn vào trong căn phòng điên cuồng quét qua khiến mái tóc cô bị thổi tung, bung ra như tuyết.
Sau một hồi lâu im lặng, Diệp Phong khẽ mỉm cười, hờ hững đáp: "Việc anh lái xe anh đã giải thích với em trước đó rồi. Còn về chuyện hôm nay thì sao anh biết được, em nên đi hỏi nhà họ Thẩm. Đương nhiên, cũng có khả năng giống như thím Tư nói, bọn họ thực sự nhận nhầm người".
Diệp Phong không muốn giải thích thêm nên nói dứt lời, anh liền quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.
"Diệp Phong, anh đứng lại đó!"
"Tôi cảnh cáo anh, anh nghèo tôi có thể chấp nhận, anh tầm thường vô dụng tôi có thể chấp nhận. Nhưng nếu anh làm việc gì sai trái, phi pháp thì Thu Mộc Trân này cả đời sẽ coi thường anh!"
Thu Mộc Trân giận dữ quát lên.
Việc hôm nay khiến cô không thể nào không nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!