Nhưng vì muốn kết giao với Diệp Phong, quản lý Bành vẫn cắn răng đem tặng.
Nhưng dù có đánh chết ông ta cũng không ngờ tấm lòng của mình lại đổ sông đổ bể. Còn bình rượu quý của ông ta lại vào hết miệng của đám phàm phu tục tử trước mặt.
"Cái ngày chó má gì thế này!"
"Khốn nạn!"
Bành Chấn Anh mặt đen kịt lại, trong lòng không ngừng chửi thề.
Có điều xung quanh nhiều khách khứa như vậy nên ông ta đành cố nuốt những lời đó vào trong, cố gắng không chửi cho mấy kẻ khốn nạn trước mặt mình một trận. Sau đó, quản lý Bành quay lưng đi thẳng.
"Này, quản lý Bành, ông còn chưa để rượu lại cho tôi mà, sao ông lại mang đi thế?", Hàn Lệ vẫn không quên bình rượu trong tay Bành Chấn Anh. Bà ta đứng dậy đuổi theo, thò tay muốn giằng lấy bình rượu trong tay Bành Chấn Anh.
Bà ta định mang bình rượu này về để sau này có cơ hội sẽ đem đi bán, chắc chắn sẽ được ối tiền.
"Mang cái đầu bà ấy!"
"Cút ~"
"Cái mụ đàn bà ngu ngốc này, ông đây chưa đập cho bà một trận đã là may cho bà lắm rồi, lại còn đòi rượu của ông à?"
"Thực sự tưởng tôi tặng bình rượu quý này cho mấy kẻ phàm phu tục tử như bà uống à?"
"Không có tiên sinh ở đây thì bà chẳng là cái thá gì hết!"
Bành Chấn Anh giận dữ quát lên, chỉ hận không thể đạp cho người đàn bà tham lam này một cái.
Rượu ông ta ủ mười năm, một ngụm cũng không nỡ uống, vậy mà sau cùng lại vào bụng đám người này, ai vào cảnh như vậy mà chẳng tức? Không đánh cho bọn họ một trận là Bành Chấn Anh đã nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng không ngờ mụ đàn bà vô liêm sỉ này lại còn thèm muốn bình rượu trong tay ông ta?
Bành Chấn Anh đến mức này không thể nhịn được nữa, đẩy Hàn Lệ sang một bên, mắng chửi bà ta vài câu rồi bỏ đi.
Còn Hàn Lệ và những người khác thì vẫn đang sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Vừa nãy ông ta vẫn còn niềm nở, cung kính như một kẻ hầu người hạ. Vậy mà sao chớp mắt đã trở mặt rồi?
Lại còn dám đẩy Hàn Lệ?
"Ông to gan quá nhỉ!"
"Cậu chủ Tôn là con rể tôi, một doanh nhân quèn như ông mà dám đẩy tôi sao?"
"Vũ Hào, bắt lão già đó xin lỗi mẹ đi!"
Hàn Lệ mặt đen lại, vừa giận dữ vừa xấu hổ.
Thu Lỗi kéo vợ mình lại nói: "Được rồi, bà bớt nói vài câu đi, bà nghĩ đang ở nhà hay sao? Hơn nữa, Vũ Hào còn chưa chính thức là con rể nhà mình. Đợi sau khi nó và Mộc Trân chính thức nên duyên thì bà muốn ra oai thế nào cũng được, bắt lão già kia xin lỗi thế nào cũng được".
Thu Lỗi liên tục khuyên can.
Thu Lỗi cho rằng Bành Chấn Anh chỉ nể mặt Tôn Vũ Hào, còn những người khác ông ta không coi ra gì cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi nghe chồng can ngăn, cuối cùng thì Hàn Lệ cũng ráng nín nhịn.
Có điều đến lúc này thì cũng nuốt không trôi thứ gì nữa.
"Hôm nay đến đây thôi. Thu Lỗi, ông đi tính tiền đi", Hàn Lệ cố tình nói rất to, nhưng lúc nói lại âm thầm nhìn về phía Tôn Vũ Hào.
"Bố, mẹ, bữa cơm này cứ để con mời đi. Sau này vẫn phải nhờ bố mẹ nói tốt cho con vài câu trước mặt Mộc Trân".
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hàn Lệ, Tôn Vũ Hào đã giành trả tiền.
"Sao có thể như vậy chứ ~", Hàn Lệ giả vờ từ chối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!