"Con tin chắc rằng giữa con và thằng nhà quê đó, Mộc Trân sẽ đưa ra quyết định đúng đắn".
Tôn Vũ Hào trước giờ luôn coi thường Diệp Phong. Anh ta chưa bao giờ coi Diệp Phong là đối thủ của mình.
Nếu muốn là đối thủ thì phải có thực lực tương đương nhau mới phải chứ?
Nhưng Diệp Phong kia chẳng có gì cả.
Trong mắt Tôn Vũ Hào, từ đầu Diệp Phong đã không có tư cách làm đối thủ của anh ta.
"Được!"
"Có câu này của cháu thì bác cũng yên tâm rồi".
"Con rể của Hàn Lệ này phải như vậy chứ".
Hàn Lệ ha ha cười lớn.
Lúc này, những món mà bà ta gọi ban nãy đã được mang lên.
Bành Chấn Anh cũng đích thân mang lên một bình rượu quý.
"Thưa tiên sinh, mặc dù bình rượu này không quý bằng bình ban nãy. Thế nhưng chúng tôi cũng đã dùng một số tiền rất lớn để đấu giá được nó về đây".
"Tôi đã cất giữ nó suốt mười năm không nỡ uống. Hôm nay tiên sinh tới đây, tôi..."
Khi còn đứng cách bàn tiệc khá xa, Bành Chấn Anh đã bắt đầu nịnh nọt.
Nhưng sau khi bước tới gần, Bành Chấn Anh mới phát hiện Diệp Phong không còn ở đó. Ông ta lập tức cau mày lại.
"Ủa?"
"Tiên sinh đi đâu rồi?"
"Gì mà đâu rồi? Không phải con rể tôi vẫn ngồi ngay đây sao? Lẽ nào quản lý Bành cũng uống nhiều rượu nên hồ đồ rồi sao?", Hàn Lệ lắc đầu cười nói.
"Không phải, tôi đang hỏi người vừa nãy ngồi đây đâu rồi? Không phải ban nãy có vài người nữa sao?", Bành Chấn Anh tiếp tục hỏi.
Hàn Lệ thấy vậy thì mới hiểu ra: "À, hóa ra là ông nói đến họ. Em trai tôi uống hơi quá chén nên con gái tôi đưa tới bệnh viện rồi. Còn một kẻ nữa là một tên nhà quê, chúng tôi đuổi hắn đi rồi".
Cái gì?
"Các người đuổi người đó đi sao?"
Bành Chấn Anh đứng hình, mắt mở trừng trừng, đồng tử co rút lại.
"Đúng vậy".
"Chỉ là một thằng vô dụng, ở đây ăn chực uống chờ, nhìn mà phát bực".
"Hơn nữa, nó là một thằng nhà quê. Nó đến đây ăn cũng làm hạ thấp giá trị của nhà hàng. Lúc trước nếu không phải đứa con gái ngốc của tôi cứ nài nỉ thì chúng tôi sớm đã đuổi nó đi từ lâu rồi".
"Quản lý Bành đừng giận, lần sau chúng tôi đảm bảo sẽ không đưa mấy thằng ất ơ như vậy vào đây nữa".
"Hơn nữa, ông yên tâm, bình rượu quý ông vừa tặng chúng tôi không cho nó uống một ngụm nào nên giá trị của bình rượu không hề bị thằng khốn đó hạ thấp".
Thấy Bành Chấn Anh ngày càng cau chặt mày lại, Hàn Lệ tưởng ông ta đang không vui vì nhà bà ta đưa một tên nhà quê như Diệp Phong vào đây ăn uống, cho nên vội vàng giải thích.
Bà ta biết những nhà hàng cao cấp thế này rất quan trọng tiếng tăm của mình. Họ không muốn cho những vị khách chẳng ra sao vào ăn.
Thế nhưng, nghe Hàn Lệ nói xong, mắt Bành Chấn Anh càng trợn to như muốn rớt ra ngoài. Mặt ông ta sa sầm lại, cuối cùng gằn giọng thốt ra hai chữ: "Mẹ kiếp!"
"Bà nói cái gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!