Thu Mộc Trân đi cùng tới bệnh viện còn mấy người Hàn Lệ thì ở lại Hải Nguyên Các.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, Hàn Phi Phi và mấy người kia cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Diệp Phong thì vẫn bình tĩnh, cúi đầu uống một ly trà,
Hàn Lệ thấy vậy thì lại ba máu sáu cơn nổi lên. Bà ta đi tới, giật lấy ly trà trong tay Diệp Phong rồi ném mạnh xuống sàn.
Xoảng!
Mảnh vỡ của chiếc ly bắn ra xung quanh, tiếp theo đó là tiếng chửi mắng của Hàn Lệ.
"Mày vẫn còn mặt mũi ở lại đây à?"
"Còn không mau cút đi!"
"Thằng vô dụng, thằng vô liêm sỉ!"
"Nếu em trai tao có mệnh hệ gì thì mày không xong với tao đâu", Hàn Lệ mắt đỏ ngàu quát.
Hàn Phi Phi cũng nghiến răng nghiến lợi, nhìn Diệp Phong với vẻ căm hận: "Một bữa cơm đang yên lành đã bị anh phá hỏng hết rồi!"
"Tôi khuyên anh nên cầu nguyện cho bố tôi bình an vô sự. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"
"Thằng nhà quê, cút!"
Lúc này Tôn Vũ Hào ngồi bên cạnh mới bật cười, lạnh lùng nói: "Một thằng ở rể vô dụng, chẳng có bản lĩnh gì. Điều duy nhất mà anh giỏi chắc là giỏi gây sự".
"Còn không mau cút đi?"
"Ở đây không có chỗ cho mày ăn!"
"Cút!", Hàn Lệ tức đến nỗi bật cười, không ngừng đuổi Diệp Phong đi.
Hiện giờ bọn họ thực sự ân hận vì đã cho Diệp Phong vào ăn cùng.
Nếu sớm biết tên nhà quê này giỏi gây chuyện như vậy thì có đánh chết, bọn họ cũng không cho anh vào cùng.
Lúc này đám người Hàn Lệ kia lại đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Phong.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ lại rằng từ đầu đến cuối, bọn họ mới là người lăng nhục anh. Thậm chí, ý tưởng thi uống rượu cũng là do Hàn Hải đề xuất. Sau cùng, tửu lượng của Hàn Hải không đấu lại được Diệp Phong thì Diệp Phong có lỗi gì?
Nhưng đám người Hàn Lệ nào có quan tâm, riêng nghèo thôi đã là một cái tội rồi. Trong mắt họ, tất cả mọi tội lỗi đều từ Diệp Phong mà ra.
Không có bản lĩnh gì thì chỉ có thể làm bao cát cho người ta trút giận mà thôi.
Trước những lời lẽ cay độc của đám người này, Diệp Phong cũng chẳng nói gì. Anh quá lười giải thích.
Anh đứng dậy, ánh mắt anh hờ hững quét qua đám người đang ngồi trước mặt.
Sau đó anh cười lạnh, quay lưng rời đi.
"Thằng nhà quê đó cuối cùng cũng chịu đi rồi".
"Bác à, loại người này mà bác còn giữ trong nhà sao? Bác định để hắn ở đó đến Tết sang năm à?"
"Vẫn nên bảo chị Mộc Trân ly hôn với hắn càng sớm càng tốt".
"Không thì ngộ nhỡ có ngày tên nhà quê này thần kinh không bình thường mạo phạm chị Mộc Trân. Đến lúc đó chúng ta ân hận thì cũng đã quá muộn".
Sau khi Diệp Phong đi khỏi, Hàn Phi Phi nhìn theo bóng dáng người đang cưỡi trên chiếc xe đạp điện đi xa dần, nói với vẻ cực kỳ căm ghét.
"Nó dám?"
"Nếu nó dám làm gì Mộc Trân nhà bác, bác sẽ đánh gãy cái chân chó của nó", Hàn Lệ giận dữ nói, sau đó nhìn Tôn Vũ Hào bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!