Tôn Vũ Hào vô cùng giận dữ, lời lẽ đanh thép như đá rơi xuống biển. Giọng nói phẫn nộ của anh ta ầm ĩ khắp nhà hàng.
Ánh mắt nghiêm nghị và tức giận ấy như đao kiếm, nhìn Diệp Phong như thể muốn bổ sống đối phương.
Anh ta ghét nhất là những kẻ chê cười lý tưởng của mình.
Huống chi, Diệp Phong còn làm bẽ mặt anh ta ngay trước mặt Thu Mộc Trân và người khác như thế. Làm sao Tôn Vũ Hào có thể nhịn cơ chứ?
“Đúng đấy”.
“Vũ Hào đang nói chuyện, mà tên kém cỏi như cậu cũng dám chen ngang?”
“Hạng nhãi nhép quê mùa như cậu, nếu không nghe Vũ Hào nhắc đến, thì làm sao biết đến danh tính Sở tiên sinh?”
“Giọng điệu kênh kiệu quá nhỉ, ai không biết lại nghĩ cậu là Sở tiên sinh thật ấy chứ”, Hàn Lệ tức tối vừa mắng chửi vừa cười mỉa mai.
“Bác à, cháu đã bảo là đừng để anh ta ăn cơm cùng nhà mình rồi”.
“Toàn gây sự thôi”.
“Bảo anh ta cút sớm là được rồi, giờ thì chẳng ai nuốt trôi cơm cả!”, Hàn Phi Phi cũng rất bực bội với Diệp Phong.
Thấy tất cả những người kia đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt hình viên đạn, Thu Mộc Trân vội vã nói: "Phi Phi, nếu em còn vô lễ như vậy, chị sẽ thực sự nổi giận đấy".
"Diệp Phong dù có không tốt đến đâu thì cũng không đến lượt em dạy dỗ".
Bị Thu Mộc Trân nói vậy, Hàn Phi Phi cảm thấy rất ấm ức đáp: "Chị à, tại sao chị lại nổi giận với em mà không phải với anh ta?"
"Vốn dĩ mọi người đều không làm gì anh ta, là tự anh ta sinh sự".
"Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với anh Vũ Hào, nhưng anh ta cứ chõ miệng vào, lại còn bất kính với anh Vũ Hào".
"Lẽ nào em trách anh ta là sai sao?"
"Hôm nay anh Vũ Hào là khách quý, nhưng lại bị tên nhà quê đó chọc tức".
Hàn Phi Phi ngụy biện.
Thu Mộc Trân lúc này cũng quay sang nhìn Diệp Phong, rõ ràng cũng có ý quở trách anh gây thêm rắc rối cho cô.
Thu Mộc Trân biết Diệp Phong và Tôn Vũ Hào rất ghét nhau, từ lúc ở Giang Hải hai người họ đã xích mích rồi.
Nhưng hôm nay dù sao cũng có họ hàng của cô tới, cho dù có xích mích đi nữa thì cũng nên nhẫn nhịn, nếu không thì chẳng phải sẽ mất mặt Thu Mộc Trân hay sao?
Có điều trước mặt nhiều người thế này, Thu Mộc Trân cũng không trách mắng Diệp Phong mà đợi về nhà mới xử lý anh.
Trước mặt người ngoài, phụ nữ phải giữ thể diện cho người đàn ông của mình.
"Cậu chủ Tôn, thực lòng xin lỗi".
"Diệp Phong vốn là như vậy, nói năng bộc trực nhưng không hề có ác ý, mong anh thông cảm", sau cùng cô lên tiếng xin lỗi thay Diệp Phong.
Tôn Vũ Hào dù gì cũng là khách, nếu xé việc này ra to thì cậu cô cũng sẽ khó xử.
"Thôi bỏ đi, nếu Mộc Trân đã có lời thì anh cũng không chấp anh ta nữa".
"Có điều, người anh em Diệp Phong này, tôi đây nhắc nhở anh một câu, cần phải biết mình biết ta, biết vị trí của mình đang ở đâu. Nếu không, lần sau anh đắc tội với người khác rồi làm liên lụy tới Mộc Trân thì không được đâu", Tôn Vũ Hào lạnh lùng nói, giọng nói kiêu ngạo đầy vẻ khinh thường Diệp Phong.
"Vẫn là Vũ Hào rộng lượng".
"Nào nào nào, chúng ta ăn thôi, để ý đến tên vô dụng đó làm gì?", Hàn Lệ giục mọi người ăn uống. Ăn được một lúc thì phát hiện ra hơi thiếu thức ăn nên gọi người phục vụ tới để thêm món.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!