Động tác tay của Diệp Phong khiến Bành Chấn Anh hơi ngẩn ra, chẳng lẽ tiên sinh đây khiêm tốn, không muốn lộ thân phận?
“Quả nhiên là cao nhân, không màng danh lợi, làm người rất khiêm tốn”.
Nhất thời, Bành Chấn Anh lại càng thấy khâm phục Diệp Phong hơn. Cuối cùng, ông ta cũng không gọi tên Diệp Phong, chỉ mỉm cười đặt chai rượu lên bàn.
“Tiên sinh dùng ngon miệng, có việc gì cứ căn dặn ạ, tôi luôn túc trực ở đây”.
Bành Chấn Anh đưa rượu xong thì rời đi ngay.
Để lại cả bàn ăn đang trưng ra vẻ thắc mắc.
“Ông già này, thật tình”.
Diệp Phong giật giật mắt, trong lòng đang thầm mắng ông ta hồ đồ, đã bảo không cần tặng rượu mà vẫn tặng. Chai rượu này mà khiến vợ anh say thì ông ta cứ chờ bị anh xử lý đi!
“Lạ thật, tiên sinh nào cơ?”
“Tổng quản lý Bành tặng rượu cho ai nhỉ?”, trong lòng Diệp Phong đang cảm thấy ngán ngẩm thì Thu Lỗi chợt cất tiếng hỏi.
“Còn phải hỏi à, chắc chắn là Vũ Hào nhà mình rồi”.
“Vừa rồi Vũ Hào mới gọi thêm rượu, thế là ông Bành mang ra ngay”.
“Nhất định là tặng cho Vũ Hào”.
“Thấy chưa hả, Mộc Trân, đây chính là “quyền thế” đấy. Người có quyền có thế thì đi đâu cũng được kẻ khác lấy lòng”.
“Đúng không nào, Vũ Hào?”, lúc này Hàn Lệ đang rất vui.
Bà ta còn gọi “Vũ Hào nhà mình” cơ đấy. Xem ra cả hai vợ chồng họ đểu đã xem Tôn Vũ Hào là con rể, chẳng buồn quan tâm đến Diệp Phong nữa.
Tôn Vũ Hào mới đầu cũng sững ra, anh ta không biết Bành Chấn Anh mà, sao đối phương tặng rượu rồi còn xin lỗi?
Chẳng lẽ anh ta mới thăng chức CEO của công ty, mà danh tiếng đã lan truyền đến Vân Châu rồi?
Nghĩ đến đây, Tôn Vũ Hào lại càng thêm đắc ý, ưỡn người ngồi thẳng lưng hơn.
“Ha ha ha”.
“Anh Vũ Hào càng ngày càng đỉnh nhỉ?”
“Ở Vân Châu cũng có người nghe danh của anh”.
“Giang Đông vừa xuất hiện Sở tiên sinh, còn Giang Hải của chúng ta sắp có Tôn tiên sinh rồi chăng?”, Hàn Phi Phi cười đùa.
“Hử?”
“Sở tiên sinh, Sở tiên sinh gì cơ? Lợi hại hơn cả Vũ Hào nhà mình à?”, vợ chồng Hàn Lệ tò mò hỏi.
“Không có đâu ạ, anh Vũ Hào là tuyệt nhất”, Hàn Phi Phi cười hì hì đáp.
Tôn Vũ Hào vội vã trách cứ, “Phi Phi, không được nói bậy. Sở tiên sinh là bậc đế vương của Giang Đông. “Ông vua Giang Đông” Trần Ngạo còn phải phục tùng, ngay cả ông Lý Nhị của Vân Châu, ông Lôi của Cảnh Châu cũng hết mực tôn kính Sở tiên sinh đấy”.
“Sở tiên sinh là nhân tài trăm năm có một của Giang Đông chúng ta, Tôn Vũ Hào này làm sao có thể so bì?”
Tôn Vũ Hào nói với ánh mắt kính phục, giọng điệu vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ.
Anh ta vốn rất ngạo mạn. Nhưng Sở tiên sinh là người duy nhất mà Tôn Vũ Hào nể phục!
Thậm chí, lần này anh ta đến Vân Châu cũng vì Sở tiên sinh!
“Ôi mẹ ơi, Sở tiên sinh lợi hại đến thế à?”
“Là bậc đế vương của cả Giang Đông ư?”
“Người ấy mà làm con rể nhà mình thì chẳng phải Mộc Trân sẽ trở thành hoàng hậu, còn Hàn Lệ này sẽ là thái hậu của Giang Đông sao?”, Hàn Lệ run run nói, đôi mắt cũng trợn tròn.
“Ha ha, bác lại mơ mộng rồi, gặp ai cũng muốn người ta về làm rể”.
“Sở tiên sinh là ai cơ chứ, làm sao lại để mắt đến những kẻ nhỏ bé như chúng ta?”
Đương lúc bọn họ cười đùa rôm rả, ánh mắt của Thu Mộc Trân chỉ một mực hướng về phía Diệp Phong đang ngồi bên cạnh.
Dĩ nhiên cô biết cái tên “Sở tiên sinh”.
Cô còn tận mắt chứng kiến trận đấu thành danh của Sở tiên sinh ở Thái Sơn cơ mà.
Chỉ là, từ sau hôm ấy trở đi, trong lòng Thu Mộc Trân luôn có một ý nghĩ rất điên rồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!