“Xem Vũ Hào rộng lượng biết bao nhiêu kìa”.
“Người có gia thế tốt quả nhiên khác hẳn”.
“Không giống như kẻ quê mùa kia, chỉ biết ăn chực uống chực”.
Hàn Lệ lại liến thoắng tâng bốc Tôn Vũ Hào.
Có điều, Tôn Vũ Hào đã nói vậy rồi, bọn người Hàn Lệ cũng không làm khó nữa, để Diệp Phong vào cùng.
“Mộc Trân à, em vào trước cùng mọi người đi. Anh đi khoá xe đã”.
Những lời Hàn Phi Phi vừa nói đã nhắc nhở Diệp Phong, không có ai trông xe máy điện thì anh nên khoá lại sẽ tốt hơn.
“Ừm, vậy anh nhanh chân lên nhé. Chúng tôi vào sảnh trước đây”.
Thu Mộc Trân trả lời anh, sau đó bước vào Hải Nguyên Các.
“Ôi vãi, đấy chẳng phải là phó chủ tịch thành phố Vân Châu sao?”
“Người đứng bên cạnh, hình như là Bành Chấn Anh - tổng quản lý Hải Nguyên Các?”
Đám người Hàn Lệ vừa vào nhà hàng đã trông thấy mấy vị tai to mặt lớn.
Thu Lỗi thường xem bản tin Vân Châu, đương nhiên là biết mặt lãnh đạo của thành phố, họ thường xuất hiện trên ti vi mà.
Nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy họ ở khoảng cách gần đến vậy, nên Thu Lỗi đã kích động tiến lại vẫy tay chào.
Nhưng cả tổng quản lý Hải Nguyên Các - Bành Chấn Anh, lẫn lãnh đạo của Vân Châu đều chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.
Bành Chấn Anh là ông lớn trong giới kinh doanh, sao lại bận tâm đến những kẻ nhỏ bé này chứ?
Tất cả đều xem như không nhìn thấy.
“Ông già này, vẫn còn mơ mộng trèo cao à?”
“Muốn xun xoe làm thân sao?”
“Người ta làm to lắm, sao có thể tiếp xúc với chúng ta chứ”.
Hàn Lệ đứng bên cạnh chế nhạo. Thu Lỗi chỉ cười hì hì, không hề thấy xấu hổ chút nào.
Dù sao người ta cũng là nhân vật tầm cỡ, không để ý đến mình cũng là lẽ thường, có gì phải mất mặt đâu.
Bành Chấn Anh tiễn khách ra đến cửa: “Ông Ngô về cẩn thận nhé”.
Tổng quản lý Hải Nguyên Các tươi cười niềm nở, hoàn toàn trái ngược với thái độ vừa rồi đối với Thu Lỗi.
Sau khi tiễn khách về, Bành Chấn Anh liền trở vào nhà hàng, ngờ đâu lại va mạnh vào một người. Bành Chấn Anh đau quá, liền giận dữ rít lên.
“Là kẻ nào không có mắt vậy hả?”
“Còn không mau cút đi!”
“Đau chết tôi rồi”.
Bành Chấn Anh che miệng, mắng ầm lên.
Cú va chạm vừa rồi có lẽ đã làm đau răng ông ta.
“Tôi cho ông một cơ hội lựa lời để nói lại đấy”.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước. Âm thanh lạnh lẽo như băng ấy khiến Bành Chấn Anh run bần bật.
Ông ta vội ngẩng lên nhìn.
Vừa trông thấy đối phương, Bành Chấn Anh đã sợ đến tái cả mặt.
“Là… là… là anh?”
Bành Chấn Anh sợ ngây người.
Ông ta sẽ không bao giờ quên chuyện đã xảy ra vào hơn một tháng trước. Nhận được lệnh bao trọn nhà hàng từ Lý Nhị, ông ta đã phải đuổi cục trưởng, lãnh đạo và các sếp lớn trong giới kinh doanh ra khỏi Hải Nguyên Các.
Bành Chấn Anh còn nhớ rõ khi ấy Lý Nhị đã căn dặn rằng, sẽ có một nhân vật tầm cỡ đến đây. Hải Nguyên Các phải phục vụ họ với tiêu chuẩn cao nhất, nếu không tiếp đãi chu đáo thì có thể mất luôn cả mạng!
Lúc đấy, Bành Chấn Anh đã sợ sệt đến mức đích thân đứng trước cổng để kính cẩn đón khách vào.
Đến tận bây giờ, ông ta vẫn nhớ rất rõ người thanh niên xuất hiện như bậc vua chúa, trong sự bảo vệ của những chiếc xe bạc triệu xa hoa.
Đang đứng trước mặt ông ta chẳng phải chính là thanh niên ấy hay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!