Người đàn ông trung niên kia thấy vậy thì cười bất lực, nói: "Bao nhiêu năm rồi mà tính cách Lôi Lôi nhà ta vẫn không hề thay đổi".
Nói rồi, người đó phất tay, trầm giọng hô một tiếng: "Xuất phát!"
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bắt đầu vang lên, từng chiếc xe sang bắt đầu lăn bánh. Chỉ một lát sau, phong cảnh Vân Châu đã nhỏ dần rồi cuộn vào trong màn đêm và biến mất.
Trước khi rời đi, Từ Lôi quay đầu nhìn lại mảnh đất mà cô đã gắn bó gần mười năm.
Đôi môi cô hé mở, như thầm nói một lời tạm biệt mà không ai nghe thấy.
Không biết lời từ biệt này cô đang nói với ai?
Trong khu dân cư Liễu Nguyên.
Diệp Phong vừa về đến cửa nhà thì phát hiện dưới nhà mình có thêm vài chiếc xe đang đỗ.
"Cũng không biết khách khứa nhà ai, xem ra cũng là người có tiền đấy. Chiếc BMW này người thường không mua được đâu".
Diệp Phong lẩm bẩm một mình. Anh đang định đi lên thì thấy mấy người khác đang đi xuống.
"Ủa?"
"Sao họ lại đến đây?"
Diệp Phong nghi hoặc cau mày.
Những người vừa đi xuống chẳng phải ai khác mà là bố mẹ Thu Mộc Trân.
Nhưng điều khiến Diệp Phong nghi hoặc không phải hai người họ mà là ba người đang đi cùng bọn họ.
Ba người đó anh đều quen, đó là Hàn Hải - cậu của Thu Mộc Trân và Hàn Phi Phi - em họ Thu Mộc Trân. Còn người thanh niên đang cười cười nói nói với Hàn Lệ kia cũng không phải người lạ mà chính là tay công tử nhà giàu ở Giang Hải - Tôn Vũ Hào.
Trong chuyến đi Giang Hải lần trước, Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã đến nhà bà ngoại cô để chúc thọ, sau đó còn gặp không ít sóng gió. Thậm chí Diệp Phong và Thu Mộc Trân còn gây xích mích với nhà ngoại Thu Mộc Trân.
Diệp Phong vốn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại những người này nữa. Nhưng thật không ngờ, hôm nay lại gặp phải họ.
Hơn nữa còn là mấy người Hàn Hải đích thân tìm đến đây.
Diệp Phong không thể không nghi ngờ, đang yên đang lành sao cậu Thu Mộc Trân lại đến đây?
Lại còn đưa theo Tôn Vũ Hào.
Tự dưng đưa theo anh ta làm gì? Có quen biết gì đâu.
Đương nhiên Diệp Phong không ưa gì tên Tôn Vũ Hào này.
Phí lời, làm gì có tên đàn ông nào có thiện cảm với kẻ đang nhòm ngó vợ mình được cơ chứ?
Có điều mặc dù trong lòng không vui nhưng Hàn Hải vẫn là bậc bề trên nhà vợ. Nể mặt Thu Mộc Trân, Diệp Phong vẫn hành xử theo phép lịch sự.
"Cậu, sao hôm nay cậu lại tới đây?"
"Sao cậu không báo trước để cháu và Mộc Trân đi đón cậu?"
Diệp Phong cười niềm nở.
Thế nhưng Hàn Hải chẳng thèm liếc nhìn Diệp Phong lấy một cái, cũng làm như không nghe thấy Diệp Phong nói gì mà bơ anh luôn.
Còn vợ chồng Hàn Lệ thì trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt và coi thường Diệp Phong nên cũng chẳng thèm đếm xỉa đến anh.
Giống như bị dội cho một gáo nước lạnh vậy, Diệp Phong bị ghẻ lạnh và coi như người vô hình.
Xời?
Không để ý đến tôi càng tốt, tôi cũng lười quan tâm đến các người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!