Diệp Phong này, sinh ra để có được quang vinh!
Những tháng ngày về sau, anh chính là kẻ thống trị tất cả!
Nhà họ Thu.
Thu Mộc Trân đã về từ lâu, nhưng căn nhà vẫn chìm trong yên lặng.
Nhìn gia đình Thu Mộc Trân ngồi trên chiếc ô tô bạc triệu ấy khiến bọn người Khương Hồng cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào.
Thu Quang còn khó chịu và mất mát hơn.
Trước nay, Trương Hiểu Tùng luôn là tiền bối kiêm thần tượng trong giới kinh doanh của Thu Quang.
Nhưng giờ đây, đến cả người kỳ cựu trong giới cũng bằng lòng cúi đầu trở thành cấp dưới của Thu Mộc Trân. Thu Quang rất đỗi hiếu kỳ. Chẳng lẽ Thu Mộc Trân thật sự có sức hút lớn đến thế ư?
Nếu họ không đuổi Thu Mộc Trân ra khỏi nhà, thì có khả năng đám người Trương Hiểu Tùng, Hạ Đông Hải sẽ về làm việc dưới trướng công ty Thu Thuỷ đúng không?
Nghĩ đến đây, Thu Quang lại càng thất vọng.
Cảm thấy công ty phân phối Thu Thuỷ vừa bỏ lỡ một cơ hội rất lớn.
“Bố à, có phải việc chúng ta đuổi Mộc Trân đã sai rồi không?”, ngước nhìn ông cụ Thu, Thu Quang trầm giọng hỏi với vẻ âu sầu.
Ông cụ nhà họ Thu tái mặt, yếu ớt ngồi im tại chỗ, tựa như đã già đi rất nhiều chỉ trong giây lát. Trên khuôn mặt sương gió ấy chất chứa rất nhiều cảm xúc khó lý giải.
Đối mặt với câu hỏi của Thu Quang, ông cụ đã im lặng rất lâu.
Không khí trong nhà họ Thu trầm xuống thấy rõ.
Trước đó, chẳng ai ngờ cả nhà họ Thu lại bị gia đình kém cỏi của ông Ba vả mặt như thế.
Cú vả này còn nặng nề vô cùng.
Thấy nhà Thu Mộc Trân gặp được chuyện tốt làm Vương Xảo Ngọc rất bực bội. Bà ta vẫn cố gắng hạ thấp họ: “Bác Cả sao lại nói thế chứ?”
“Hai đứa rác rưởi Thu Mộc Trân và Diệp Phong cấu kết làm chuyện xấu, làm tổn hại thanh danh nhà họ Thu. Chẳng lẽ chúng không đáng bị đuổi ra khỏi nhà à?”
“Còn chức tổng giám đốc công ty bất động sản gì đấy, nghe qua thì oai thật, nhưng chắc chỉ là một công ty cỏn con nào đấy thôi. Tôi đây từng thấy nhiều công ty nhỏ như vậy rồi. Chỉ cần mấy nghìn tệ là có thể đăng ký mở công ty, chưa đầy ba tháng thì đã phá sản, chẳng có gì phải hâm mộ cả”.
“Hơn nữa, mọi người đừng tin vào mấy lời ba hoa mà tên Trương Hiểu Tùng kia vừa nói. Toàn là khoác lác”.
“Nếu công ty bất động sản ấy thật sự có tiếng tăm, thì sao lại tìm một kẻ thiếu kinh nghiệm, không có bản lĩnh cũng chẳng có gia thế như Thu Mộc Trân để quản lý chứ?”
“Nhưng thím Tư à, họ mang cả ô tô sang trọng đến đây kìa. Nếu là công ty nhỏ thì làm sao họ mua được xe đắt như thế?”
“Chiếc xe đắt nhất ở công ty Thu Thuỷ chỉ là Audi A6 giá bốn trăm, năm trăm nghìn tệ thôi thì phải?”, người nhà họ Thu vẫn thắc mắc.
Vương Xảo Ngọc cười khẩy: “Không mua nổi thì thuê cũng được mà? Vừa nhìn đã biết đấy là xe cho thuê sau khi được tân trang ở chợ xe cũ rồi”.
“Hơn nữa, Văn Phi nhà tôi cũng làm trong ngành bất động sản đấy. Công ty này có tiếng thật thì chắc chắn Văn Phi từng nghe danh rồi”.
Nói đoạn, Vương Xảo Ngọc nhìn sang Sở Văn Phi để hỏi chuyện: “Văn Phi à, con nghe thấy tên công ty bất động sản ấy bao giờ chưa?”
Sở Văn Phi không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu ngay: “Chưa ạ. Chắc là công ty nhỏ vô danh thôi. Nếu không thì chắc chắn con phải từng nghe tên rồi ạ”.
Nghe Vương Xảo Ngọc nói vậy, tâm trạng của người nhà họ Thu cũng lấy lại được cân bằng.
“Thôi được rồi, đừng quan tâm người ta sống tốt hay không nữa. Lo cho bản thân trước đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!