…
Vợ chồng Hàn Lệ lại ầm ĩ cãi nhau ở ghế sau. Thu Mộc Trân chẳng buồn để tâm, đôi mắt xinh đẹp vẫn sáng quắc lên, nhìn chằm chằm Diệp Phong.
“Hỏi anh đấy, sao lại không lên tiếng?”
Diệp Phong cười khổ: “Mẹ em vừa nói đấy còn gì? Anh cũng nghĩ là giám đốc Từ giúp đỡ”.
“Chắc hẳn trong mấy ngày hợp tác vừa rồi, giám đốc Từ đã nhận ra sự xuất sắc của em. Vì mến mộ người tài, nên mới quyết định trọng dụng em đấy”.
“Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng anh. Cụ thể thì anh làm sao biết được”.
“Anh chỉ là một kẻ ở rể quê mùa, sao có thể biết mấy chuyện này?”
Diệp Phong cười đùa, như đang tự giễu.
Nhưng đôi mắt của Thu Mộc Trân lại trở nên lạnh lẽo. Khuôn mặt thanh tú lập tức ánh lên vẻ nghiêm nghị và uy nghi.
Trái tim Diệp Phong bỗng run lên.
Lẽ nào, Thu Mộc Trân đã nhận ra anh đang nói dối?
Hay là, anh nên dứt khoát nói thật với cô?
“Hầy”.
Diệp Phong thở dài. Anh vốn muốn sống kín tiếng, lặng lẽ làm một kẻ bất tài, nhưng xem ra không thể làm vậy nữa rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế, vợ anh sẽ nổi giận.
Đúng vào lúc Diệp Phong định thành thật rằng chính anh đã bảo Từ Lôi sắp xếp mọi thứ, thì giọng nói của Thu Mộc Trân bỗng chốc vang lên.
“Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa”.
“Xuất thân của một người không quyết định được bất cứ điều gì cả”.
“Nếu anh cũng xem thường chính mình thì người khác làm sao coi trọng anh đây?”
“Người mà tôi thích, có thể không phải là con nhà giàu có hay quyền thế, nhưng người đó nhất định phải có lòng tự tôn, tự trọng và chí cầu tiến”.
“Bây giờ người đó chưa thành công, tôi có thể chờ người đó thành công”.
“Bây giờ người đó chưa có được vinh quang, tôi cũng có thể chờ người đó vinh quang”.
“Tôi đã chờ ba năm rồi. Tôi vẫn có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ”.
Giọng nói lạnh lùng ấy tựa như tiếng sơn ca lanh lảnh, văng vẳng bên tai Diệp Phong.
Đã có một thoáng Diệp Phong ngẩn ngơ.
Thu Mộc Trân, đang nói chuyện với anh sao?
Người mà cô nói rằng đang chờ đợi, là anh, phải không?
Lúc này Diệp Phong đang kín đáo liếc mắt nhìn người con gái xinh đẹp và lạnh lùng ngồi bên cạnh mình.
Sơ-mi trắng, váy đen cùng đôi cao gót tinh xảo và cuốn hút, đã tôn lên trọn vẹn vóc dáng và sức hấp dẫn của người con gái ấy.
Dưới ánh trăng, vẻ đẹp quyến rũ và đầy trí thức của Thu Mộc Trân lại càng thu hút hơn bao giờ hết.
Chinh phục một người con gái như cô, có lẽ là khao khát cả đời của vô số đàn ông trên thế giới này.
Sau khi nói xong, Thu Mộc Trân không hề nhìn sang Diệp Phong. Đôi mắt long lanh ấy vẫn lặng lẽ nhìn màn đêm phía trước, trông như từ nãy đến giờ cô chỉ đang tự mình lẩm bẩm vậy.
Nhưng Thu Mộc Trân lẫn Diệp Phong, đều hiểu những lời nói vừa rồi hướng về ai.
Diệp Phong không trả lời, chỉ tiếp tục cẩn trọng lái xe. Chẳng ai nhìn thấy khoé môi anh đang nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo.
Mộc Trân à, rồi một ngày kia em sẽ hiểu.