Diệp Mặc bỗng nhiên giơ một tay lên, đem anh Đậu trong tay ném ra ngoài,
- Anh không cần lo lắng, tôi còn một hồi lâu mới ra ngoài.
Anh Đậu bị Diệp Mặc ném tới trong thùng rác, vô số rác rưởi tràn ra, nhưng anh Đậu lại kinh ngạc đến ngây người nhìn Diệp Mặc, không cần nói đến những lời hung ác, ngay cả một chữ cũng không có cách nào nói ra.
Nội tâm của y kinh hãi giống như kinh đào, y có thể tu luyện tới hoàng cấp đương nhiên không giống như người bình thường. Đối với cổ võ y cũng biết một ít, càng biết bản lĩnh của mình mặc dù có thể đứng thứ nhất ở thị trấn nhỏ Mexika, nhưng trong mắt người tu luyện cổ võ mình lại là kém nhất.
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại có thể dễ dàng xốc y lên, thậm chí y ngay cả một chút năng lực cử động đều không có, y biết, người thanh niên trước mặt này ít nhất là tu vi Huyền cấp trở lên. Sư phụ truyền cổ võ lúc trước cho y có nói qua, Huyền cấp cao thủ đều là người trong ẩn môn Hoa Hạ, bọn họ bình thường đều không ra ngoài, cho nên trên cơ bản không gặp được.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, một khi gặp người như thế, ngàn vạn lần không nên đắc tội. Bởi vì trong mắt loại người này, tính mạng con người thật giống như một con kiến không đáng đồng tiền, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể giết.
Anh Đậu mới vừa rồi còn diễu võ dương oai lập tức toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra, y biết mình vừa rồi đã đi một vòng ở Quỷ Môn quan.. Nếu người thanh niên trước mặt này muốn giết y, y sớm đã chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.
Anh Đậu ở trước mặt người thanh niên này không hề có lực chống trả, còn bị ném vào trong thùng rác giống như một loại rác rưởi. Vài người vốn là muốn tiến lên trợ uy lấy lòng anh Đậu cũng không dám tiến lên nữa, thậm chí cả đám đều lui về phía sau vài bước.
Ngay cả vài tuyển thủ còn ở trên lôi đài so tài cũng ngừng lại, người tới nơi này đánh quyền có mấy người không biết anh Đậu. Anh Đậu tên là Đậu Nguyệt Sanh, đến nơi này từ năm năm trước, liền nắm quyền trên toàn bộ chợ quyền anh ngầm, không có ai là đối thủ của y. Sau đó ông chủ Kim Ân của chợ quyền anh đen đã mời y làm tay đấm số một của chợ. Thậm chí còn có cổ phần ở bên trong, là nhân vật thực quyền chân chính trong chợ quyền anh đen ở thị trấn nhỏ Mexika.
Đậu Nguyệt Sanh giãy dụa từ trong thùng rác đứng lên, y thậm chí ngay cả rác rưởi trên người đều không có kịp vuốt xuống, liền vội vã hướng tới Diệp Mặc.
Người phụ nữ ngậm thuốc lá thấy Đậu Nguyệt Sanh lại đi tới, vội vàng chạy đến bên cạnh y nói:
- Anh Đậu, tôi đi trước gọi người, tên nhóc này quá nguông cuồng...
- Cút...
Người phụ nữ này lời còn chưa nói hết, đã bị Đậu Nguyệt Sanh cho một cái tát vào mặt, lập tức quay một vòng tròn tại chỗ. Lúc này mới bổ nhào trên mặt đất, thuốc lá trong tay đã không biết ném đến chỗ nào rồi.
Đậu Nguyệt Sanh tuy rằng cả người đau đớn, nhưng y biết rõ thanh niên người Hoa kia, không lập tức hạ độc thủ, nếu hắn hạ độc thủ, mình đã không có thư thái như vậy rồi. Cho dù là không chết, cũng sẽ bị trọng thương, toàn thân đau đớn.
- Tiền bối, vãn bối Đậu Nguyệt Sanh có mắt như mù, mạo phạm tiền bối, thật sự đáng chết...
Ngoại trừ vài người có con mắt nhìn ra. Gần như tất cả mọi người nghĩ Đậu Nguyệt Sanh đi tới trước mặt Diệp Mặc, là chuẩn bị trả đũa Diệp Mặc. Nhưng lời nói của Đậu Nguyệt Sanh lại làm cho những người đó đều thất kinh, cũng hiểu rằng hoá ra anh Đậu phải đi xin lỗi đấy.
Cọng rơm cứng, gặp cọng rơm cứng rồi. Cho dù là người không hiểu cũng biết anh Đậu sợ hãi.
- Ngay cả anh Đậu cũng sợ hãi, vậy thì người Hoa trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tới nơi này mở vùng trời mới sao? Cho nên mới đập phá nơi này?
Lập tức đã có người nhỏ giọng nói ra.
- Mày là đầu heo à, không phát hiện hắn là vì người thanh niên trên mặt đất kia mà tới sao, vừa rồi Enie còn quen biết hắn.
Lập tức đã có người phản bác lại.
Diệp Mặc mắt lạnh quét Đậu Nguyệt Sanh một cái, anh Đậu này còn có chút nhãn lực, biết mình không làm trọng thương y là có chuyện tìm y. Nếu y không đến. Ngay sau đó, Diệp Mặc sẽ gửi một đao gió đến.
Sở dĩ không có giết anh Đậu này, thậm chí không làm trọng thương y, là vì Diệp Mặc cảm giác được có chút không đúng. Ân Tư và Ân Gia chỉ là người bình thường cuối phố người Hoa mà thôi, cho dù là Ân Gia đấu thua trận, cũng sẽ không bị ngăn lại không cho đi bệnh viện. Ân Tư tuy rằng thanh tú, nhưng cũng còn chưa tới mức làm cho người ta muốn chiếm lấy.
Hơn nữa hắn chính tai nghe thấy Ân Tư nói đồng ý yêu cầu của bọn họ rồi, những người này vẫn không để cô rời khỏi. Đây đã giải thích rõ một vấn đề, mục tiêu của bọn họ không phải Ân Tư. Sau lại nghe được lời nói của người phụ nữ ngậm thuốc lá kia. Hắn có chút hiểu được, những người này vì chị Nhan mà tới.
Chị Nhan tuy rằng cùng hắn gặp gỡ không lâu. Nhưng tình thương của cô đối với mình là phát ra từ nội tâm, khiến Diệp Mặc có cảm giác rất khác đối với cô. Dám dở trò đối với chị Nhan. Hắn nhất định phải làm rõ chuyện này.
Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, Đậu Nguyệt Sanh trong lòng lại khẩn trương không ngừng. Cũng may Diệp Mặc không để cho y khẩn trương bao lâu, liền lạnh giọng nói:
- Trước tiên tìm một căn phòng để Ân Gia nghỉ ngơi, dẫn tôi đi xem ông chủ các anh, ông ta lá gan rất lớn.
- Vâng, vâng...
Câu phía trước đối với Đậu Nguyệt Sanh đương nhiên không có vấn đề, nhưng khi Diệp Mặc nói đến ông chủ của mình lá gan rất lớn, y lại ra một thân mồ hôi lạnh. Y không biết Diệp Mặc có phải cũng ám chỉ lá gan của y cũng rất lớn hay không, nhưng y một câu cũng không dám hỏi thêm.
Diệp Mặc không để ý tới tâm tư của Đậu Nguyệt Sanh, nói với Enie và Ân Tư:
- Enie, cô và Ân Tư mang Ân Gia đi nghỉ ngơi, Ân Gia hiện tại hẳn là không có chuyện gì. Tôi đi làm ít chuyện xong sẽ lập tức trở về mang mọi người rời đi, yên tâm, bây giờ ở nơi này không người nào dám làm khó mọi người nữa đâu.
Bởi vì chị Nhan, Diệp Mặc đối đãi Ân Gia và Ân Tư tất nhiên là không giống nhau, thậm chí có chút cảm giác thân thiết ở bên trong.
- Cảm ơn anh, Diệp đại ca.
Ân Tư liên vội vàng đứng lên cảm tạ, từ trong miệng Enie cô đã biết người trẻ tuổi người Hoa này vừa lợi hại lại vừa có tiền tên gọi là Diệp Mặc, hơn nữa hắn có thể từ chỗ 'Hắc thủ' Helder đi ra, còn có thể khiến anh Đậu ngoan ngoãn đi theo, có thể nhìn ra hắn là một người rất cừ.
- Được, được, Diệp đại ca, chúng em chờ anh...
Enie cũng học cách gọi của Ân Tư bổ sung một câu.
Sắp xếp xong xuôi mấy người Ân Gia, Diệp Mặc mới đi theo Đậu Nguyệt Sanh vào một phòng làm việc lớn xa hoa nhất phía sau đài đấu quyền. Hai người bọn họ vừa mới tới cửa, một người đàn ông da trắng lớn tuổi mập mạp vội vội vàng vàng đi tới. Phỏng chừng lão ta đã biết được tin tức, muốn đi ra ngoài nhìn, vừa lúc gặp hai người Diệp Mặc lại đây.
Người đàn ông ngoại quốc mập mạp đi đến trước mặt Diệp Mặc và Đậu Nguyệt Sanh, hai tay chắp vào nhau giơ lên, dùng thứ tiếng Hoa không rành mạch nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Quyền Vương tiên sinh tôn quý, ngài thực là quý khách của tôi, mang tới ánh hào quang cho căn phòng này, tôi tên là Kim Ân. Là nhà này…
Câu này của lão ta còn chưa nói hết, Diệp Mặc chính là một cước đá vào trên thân người mập mạp của lão ta. Kim Ân lập tức bị đá ra mấy thước, đụng vào bên cạnh tay vịn của chiếc ghế phía sau, ngồi bịch xuống trên mặt đất giống như một con tôm lớn.
Hai gã vệ sĩ sau lưng của lão lập tức liền giơ súng trong tay lên, nhưng không đợi súng trong tay hai người này vang lên, Diệp Mặc lại xuất ra hai luồng đao gió bay tới. Tay cầm súng của hai gã vệ sĩ đã cùng nhau hạ xuống...
- Dừng lại, dừng lại...
Kim Ân không biết là kêu vệ sĩ của mình dừng lại, hay là kêu Diệp Mặc dừng lại, chỉ biết là không ngừng xua tay. Lão ta không phải và người không biết nhận thức. Đậu Nguyệt Sanh là người tu luyện cổ võ, rất nhiều chuyện đều đã nói với lão, tuy rằng lão ta không tin, nhưng lão cũng biết ở Hoa Hạ có một phần nhỏ người như vậy. Những người này rất lợi hại, hơn nữa giết người bừa bãi, trong mắt căn bản cũng không có pháp luật, đương nhiên lão cũng là người không có luật pháp. Rất hiển nhiên, Diệp Mặc đúng như một phần nhỏ mà Đậu Nguyệt Sanh đã nói, thậm chí giết người còn vô cùng bừa bãi.
Hai gã vệ sĩ không cần lão chỉ bảo, cũng không khỏi không dừng lại, chỉ thiếu chút nữa ngất đi thôi. Thanh niên người Hoa kia tùy tay hươ hai cái. Liền khiến cánh tay của bọn hắọ rớt xuống. Bọn họ ngay cả ngất đi cũng không dám, bọn họ rất sợ một khi ngất đi, ngay sau đó sẽ bị thanh niên người Hoa kia cho thêm một đòn như vậy, đầu bọn họ cũng phải rớt xuống. Có lẽ bọn họ thật không ngờ. Cho dù là không ngất đi, người ta cũng có thể giết bọn họ.
Đậu Nguyệt Sanh sợ tới mức lại ứa ra mồ hôi lạnh, y thấy Diệp Mặc tùy tay đã đem cánh tay hai gã vệ sĩ tháo xuống, lập tức chỉ biết người thanh niên trước mặt này thậm chí không chỉ Huyền cấp, còn có thể rất cao. Tu vi của y tuy rằng không được tốt lắm, nhưng y cũng là lão giang hồ. Y coi như là một người từng trải rồi. Y không thấy ám khí của Diệp Mặc, chứng tỏ hắn có thể không dùng ám khí, nhưng y lại không dám tin tưởng phán đoán của mình. Bởi vì y chưa từng gặp qua người tu luyện cổ võ như vậy, xa như vậy có thể dùng nội khí chém đứt cánh tay người khác.
Diệp Mặc đi đến trước mặt Kim Ân, một cước đá Kim Ân ra rất xa, lúc này mới ngồi xuống.
Diệp Mặc ngồi một hồi, cho đến lúc Đậu Nguyệt Sanh đầu đầy mồ hôi mới lên tiếng:
- Đậu Nguyệt Sanh. Tao không có giết mày, tao biết mày là người thông minh. Tao sẽ không nói lần thứ hai. Mày nói xem tại sao bọn mày và Ân Gia có khúc mắc? Thậm chí Ân Tư nói đồng ý yêu cầu của bọn mày rồi, còn không thả bọn họ đi? Nhớ kỹ. Chỉ cần nói dối một chữ, tao đưa tay là có thể giết mày.
- Vâng, vâng, tôi hiểu được.
Đậu Nguyệt Sanh lúc này nào dám nói chữ không, bởi vì cái mạng nhỏ của chính mình, y lại không dám hàm hồ.
- Là yêu cầu của Rose ở khách sạn Meto, y nói muốn mạng của Ân Gia, sau đó khiến Ân Tư và cô của họ đi vào khuôn khổ. Chủ động đi tìm y, về phần là nguyên nhân gì, tôi cũng không biết. Việc này do Kim Ân nhận làm, tôi chỉ là phụ trách trông nom võ đài, không có liên quan gì với tôi.
Đậu Nguyệt Sanh muốn duy trì bình tĩnh một ít, nhưng ám khí vừa rồi của Diệp Mặc vô hình khiến y thật sự bình tĩnh không được.
Diệp Mặc đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kim Ân, chỉ có điều hắn vẫn không nói gì, Kim Ân ngồi dưới đất lập tức liền lớn tiếng kêu lên:
- Tiền bối, cái đó cũng không có liên quan tới tôi. Tôi, tôi...
Kim Ân mấy câu nói đó không ngờ nói lưu loát lên, nhưng lão ta cũng muốn tìm một lý do lưu loát, lại nhất thời tìm không ra.
Diệp Mặc lại một cước đá vào trên đầu của lão ta, lạnh giọng nói:
- Lập tức gọi tên Rose kia tới, còn đánh Ân Gia chính là người nào, cũng kêu đến cho tôi.
- Vâng, vâng...
Kim Ân đã không có biện pháp nói thêm một chữ nữa rồi.
Thấy Kim Ân đã gọi người đi ra ngoài gọi Rose tới, Diệp Mặc lại nhíu nhíu mày, ở 'khách sạn Meto' hắn đã thấy Helder và Rose sắp xếp hại Ân Tư. Bây giờ ở nơi đây lại là một cục nữa, hơn nữa còn hại Ân Tư và Ân gia.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết Rose tại sao phải làm khó dễ chị em Ân thị, nhưng liên tục hại bọn họ khẳng định có mục đích. Hơn nữa dựa vào lời nói của người phụ nữ kia, nói nhất định phải là cô của Ân Tư đến, cục này có phải chính là nhằm vào chị Nhan hay không?
Nhưng nếu muốn làm gì với chị Nhan, bọn họ chỉ cần thuê người đi bắt cóc là xong. Diệp Mặc không tin ở thị trấn nhỏ Mexikai này, còn có chính nghĩa và công lý.