Diệp Mặc đứng lên ôm quyền nói với chủ trì của hội Đạo Dịch:
- Vị tiền bối của hội Đạo Dịch này, tôi đến đây tiến hành giao dịch, không ngờ có người ngang nhiên đánh lén ám toán tôi, thậm chí còn uy hiếp tôi nữa. Xin hỏi đây có phải là chuyện mà hội Đạo Dịch cũng cho phép hay không? Nếu như cho phép, thì tôi nhịn, nếu như chuyện này hội Đạo Dịch không cho phép, thì xin chủ trì đứng dậy nói lẽ phải.
Diệp Mặc nói giống như một hòn đá ném xuống làm vỡ tan sự yên tĩnh của mặt hồ vậy, trong hội Đạo Dịch tôn ti rõ ràng này lập tức liền tạo một vòng rung động cực lớn.
Một Tiên đế, bị một Đạo nguyên Thánh đế cảnh cáo, cũng dám đứng ra nói muốn công lý sao? Cái này trừ là muốn chết, thì còn là gì nữa? Trong hội Đạo Dịch, Đạo nguyên Thánh đế thầm cảnh cáo một số Hóa đạo Thánh đế là chuyện bình thường, nhưng hôm nay lại có người đứng lên lên tiếng.
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải muốn chết, hắn biết rõ, cho dù hắn không nói câu đó, thì Đạo nguyên Ma thánh toàn thân hắc khí lượn lờ kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu như không bỏ qua cho hắn, thì hắn sao phải sợ hãi rụt rè? Huống chi người này lấy Tiểu Vận ra nói chuyện, cũng đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Người con gái Đạo nguyên của hội Thương Hư Đạo Dịch kia cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó lạnh giọng nói với Đạo nguyên Ma thánh hắc khí vờn quanh kia:
- Nếu như ông dám uy hiếp khách của hội Thương Hư Dịch Đạo chúng tôi lần nữa, thì ông vĩnh viễn cũng không cần bước vào hội Thương Hư Đạo Dịch nữa.
Nghe thấy Đạo nguyên Thánh đế chủ trì hội Thương Hư Đạo Dịch nói vậy, tên Ma thánh ánh mắt lại càng lạnh lùng đến cực điểm, lão chằm chằm liếc nhìn Diệp Mặc, cũng không nói thêm câu gì.
Đạo nguyên nữ thánh của hội Thương Hư Đạo Dịch này nói chuyện mặc dù nghiêm khắc, sau khi Đạo nguyên Ma thánh này không nói thêm gì nữa, cô cũng không lấy thêm biện pháp gì nữa. Rõ ràng chỉ là nể mặt nói một câu mà thôi, thực lực của hội Thương Hư Đạo Dịch mặc dù lớn, nhưng cũng sẽ không vì một Tiên đế nhỏ nhoi như Diệp Mặc lại đắc tội với một Đạo nguyên Ma thánh.
Nếu như không phải vì lời nói của Diệp Mặc dính đến thanh danh của hội Thương Hư Đạo Dịch, cô thậm chí đến lời nói vừa nãy cũng sẽ không nói ra.
Phong ba dường như yên tĩnh xuống, tất cả mọi người đều biết đây chỉ là tạm thời mà thôi, một khi rời khỏi hội Thương Hư Đạo Dịch rồi, thì đó chính là lúc Diệp Mặc xong đời. Trong Ảnh Hư Bảo mặc dù không thể giết người, nhưng một Đạo nguyên Thánh đế trong Ảnh Hư Bảo tùy ý tát anh vài cái, thậm chí phế tu vi của anh, Ảnh Hư Bảo tuyệt đối cũng không đứng ra nói chuyện.
Đây còn là trong Ảnh Hư Bảo, một khi ra khỏi Ảnh Hư Bảo rồi, thì Đạo nguyên Thánh đế người ta sẽ lập tức giết chết anh, đến nửa phút cũng sẽ không nhẫn nại.
Một cơn phong ba nhỏ trôi qua, cũng không ảnh hưởng đến việc giao dịch vật phẩm của những người còn lại, người con gái xinh đẹp không kém gì Thanh Như kia mở một hộp ngọc ra, cô vẫn không nói gì, ánh sáng bên trong hộp ngọc kia cũng đã tỏa ra tứ phía, rõ ràng là một nguyên liệu cực tốt.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy nguyên liệu này liền động lòng, đây là một loại Tiên tài luyện khí cao cấp, tên Lạc Ngân Băng Lưu. Lạc Ngân Băng Lưu chẳng những là Tiên tài luyện khí, hơn nữa còn là đồ tốt dùng để luyện chế Thần khí phi hành.
Tiên tài khác với Tiên linh thảo, không có Thần tài gì, cho dù có thể luyện chế được Thần khí, cũng chỉ gọi là Tiên tài, chỉ là đẳng cấp rất cao mà thôi. Tiên tài vượt qua cấp mười cũng đều có thể gọi là Tiên tài cao cấp. Theo lý mà nói Tiên tài tốt nhất chính là cấp mười ba. Tiên tài cấp mười hai có thể luyện chế được Thần khí cực phẩm rồi, nhưng vì Khí thánh cao cấp luyện chế Thần khí cực phẩm cực hiếm, cho nên trong mắt mọi người, chỉ có Tiên tài cấp mười ba mới là thứ luyện chế Thần khí cực phẩm.
Đương nhiên cho dù Tiên tài cấp mười ba có thể luyện chế Thần khí cực phẩm cũng có sự khác biệt rất lớn, có tốt có xấu, nhưng cũng không có ai lại đem Tiên tài phân thành cấp mười bốn.
Nguyên liệu Tiên tài vượt qua cấp mười ba, đó cũng đã là bảo vật Tiên Thiên rồi, tự thành một thể. Cho dù không thể trở thành linh bảo Tiên Thiên hoặc là linh bảo Hậu Thiên, cũng sẽ trở thành nguyên liệu Tiên Thiên.
- Tôi muốn dùng viên Lạc Ngân Băng Lưu này đổi lấy Thiên La Tinh Thiết cộng thêm một món pháp bảo thuộc tính ngũ hành, đẳng cấp của pháp bảo thuộc tính ngũ hành không quan trọng. Nếu như có thể lấy được hai món này ra, tôi có thể bù cho ít thần tinh.
Người con gái xin đẹp này vừa nói xong, Diệp Mặc trong lòng kích động, đây rõ ràng là dành cho hắn. Hai món này hắn đều có. Hơn nữa bây giờ Lạc Ngân Băng Lưu cực kỳ quan trọng với hắn, hắn đắc tội với một Đạo nguyên Ma thánh, nếu muốn trốn, chỉ có thể nhờ vào pháp bảo phi hành. Một khi hắn thăng cấp Thời Không Thoa lên Thần khí phi hành cực phẩm, đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thần thức của Diệp Mặc quét lên trên ba đoạn Thanh La Tinh Thiết của mình, Thanh La Tinh Thiết cũng đã bị hắn luyện hóa một phần, bây giờ hình thành ba đoạn, Diệp Mặc chọn lấy một đoạn Thanh La Tinh Thiết ngắn nhất cho vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Mặc dù nói với tu vi bây giờ của hắn, cho dù Đạo nguyên Thánh đế cũng không thể nào nhìn ra đồ mà hắn lấy từ trong Thế giới trang vàng ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Bây giờ lấy Thanh La Tinh Thiết, cũng an toàn hơn rất nhiều so với việc giao dịch thành công Thiên La Tinh Thiết mà mọi người đang chú ý.
- Tôi dùng một viên Vô Tương Bí Kim, cộng thêm một món Ngũ Hành Huyền Nguyệt Tiên đổi lấy Lạc Ngân Băng Lưu của cô.
Vượt khỏi dự liệu của mọi người chính là, người mở miệng chính là Đạo nguyên Ma thánh vừa nãy uy hiếp Diệp Mặc.
Mọi người mau chóng hiểu ý của Ma thánh này, cho dù có Lạc Ngân Băng Lưu, cũng không mời nổi Khí thánh cao cấp thăng cấp pháp bảo phi hành, nhưng Đạo nguyên Thánh đế thì lại có thể đơn giản luyện hóa Lạc Ngân Băng Lưu vào trong pháp bảo phi hành của mình, như vậy cũng có thể trên nền móng vốn có tăng tốc độ một chút cho pháp bảo của mình. Đoán chừng mục đích của lão vẫn là sợ Diệp Mặc chạy thoát.
Một Đạo nguyên Ma thánh vì đối phó với một Tiên đế, đến chút khác biệt cực nhỏ này cũng không muốn bỏ qua, có thể thấy hận ý của lão đối với Diệp Mặc lớn thế nào rồi.
Nhưng lão già này trong nhẫn trữ vật của mỗi người đoán chừng đều có cực nhiều đồ tốt, lúc trước khi Diệp Mặc bố trí trận pháp phong ấn giới vực, Vô Tương Bí Kim là thứ muốn mà không lấy được, bây giờ tên khốn kiếp này lại tùy tiện lấy ra được.
Đạo nguyên Ma thánh này vừa báo giá, những Hóa đạo Thánh đế còn lại muốn có được Lạc Ngân Băng Lưu lập tức bỏ báo giá của mình, bọn họ cũng không muốn mình giống như Diệp Mặc, bị một Đạo nguyên Ma thánh nhắm trúng.
- Một sợi xích dùng Thanh La Tinh Thiết hợp thành, cộng thêm một món Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn, không cần cô bù thêm thần tinh.
Diệp Mặc vừa nói vừa trực tiếp lấy ra hai món đồ đặt lên bàn trước mặt mình, sau đó nhìn Đạo nguyên nữ Thánh đế xinh đẹp kia.
Mọi người vừa nhìn liền biết Diệp Mặc và Đạo nguyên Ma thánh kia đã cùng bắt đầu phòng bị rồi, người khác cho rằng, Diệp Mặc mua Lạc Ngân Băng Lưu là không muốn hắn rơi vào tay kẻ thù kia. Tu vi của Diệp Mặc quá thấp, cho dù mua về, cũng không thể nào đơn giản luyện hóa thứ này vào trong pháp bảo phi hành của mình, để pháp bảo của mình tăng tốc thêm một chút.
Chẳng trách Diệp Mặc không ngờ lại lấy ra thứ mà Đạo nguyên nữ Thánh đế kia cần, điều này quả thực là kỳ tích.
Diệp Mặc trông mà thèm đồ của người khác, lúc này Diệp Mặc lại lấy ra hai món đồ, chằm chằm nhìn tên Đạo nguyên Ma thánh cách hắn không xa. Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế, vụ giao dịch này mới có bao nhiêu lâu? Một mình hắn cũng đổi được mấy thứ rồi. Có thể thấy bất luận Diệp Mặc có phải là ẩn giấu tu vi hay không, đồ tốt của hắn cũng tuyệt đối không ít.
Thấy Diệp Mặc lại báo giá, hơn nữa lại là tranh giành Lạc Ngân Băng Lưu với lão, tên Đạo nguyên Ma thánh này sắc mặt lại càng khói đen tràn ngập hơn, sát cơ lượn lờ xung quanh lão, nếu như trong này không phải là hội Thương Hư Đạo Dịch, nói không chừng lão đã sớm ra tay bóp chết Diệp Mặc rồi.
- Được, đổi.
Đạo nguyên nữ Thánh đế kia nháy mắt Diệp Mặc một cái, không chút do dự đồng ý trao đổi.
Diệp Mặc sau khi lấy được đồ, trực tiếp truyền âm cho ba người Tiêu Vu Học:
- Bây giờ chúng ta phải đi thôi, mọi người đừng đi cùng tôi. Đối phương hỏi, anh cứ nói chúng là từ một thuyền đến, quan hệ bình thường. Ba người anh đi cùng thuyền hạm Thánh đạo Tàn giới, tên Đạo nguyên Ma thánh đó cũng không dám làm gì thuyền hạm của Thánh đạo Tàn giới. Không cần truyền âm cho tôi, cũng không cần lo cho tôi. Còn Luyện Tâm Đan của Bích Doanh tiên hữu đợi tôi đến Hư Thị rồi đưa sau.
Một người từ thuyền hạm đi ra, đến nơi này tham gia hội Đạo Dịch, quả thực là một chuyện bình thường. Diệp Mặc tin rằng, cho dù Ma thánh đó không vô sỉ đi nữa, cũng không dám làm chuyện vì người cùng một thuyền hạm mà giận chó đánh mèo.
Hắn sở dĩ bảo mấy người Tiên Vu Học đừng truyền âm, là vì hắn biết truyền âm của mình đối phương không thể phát giác, nhưng đám người Tiên Vu Học, thì đối phương có thể phát hiện hay không thì hắn cũng không chắc. Diệp Mặc biết, cho dù là trong này, hắn cũng không dám tiếp tục ra tay nữa. So với như vậy, thì hắn đi sớm hơn một chút vẫn hơn.
Đối với Diệp Mặc mà nói, đồ tốt trong này quả thực quá nhiều, mỗi một thứ đều là thứ mà hắn muốn. Bởi vậy có thể thấy, trong Hư Thị, đồ tốt còn nhiều hơn. Hắn cần phải bảo đảm mình đến Hư Thị an toàn, trong Hư Thị hắn cần phải thăng cấp lên Đạo nguyên Thánh đế, lúc đó mới có thể quay lại, nếu không chính là pháo ướt.
Đám người Tiên Vu Học đều biết ý tứ của Diệp Mặc, không ai dám truyền âm cho Diệp Mặc. Bọn họ không biết Diệp Mặc thoát nạn này như nào, cho dù là muống giúp cũng bất lực. Ba người đều rất lo lắng cho Diệp Mặc, Diệp Mặc cho dù có lợi hại đi nữa cũng chỉ có thể là Hóa đạo mà thôi. Hóa đạo Thánh đế cho dù là viên mãn cũng chỉ có thể là bước Chứng đạo thứ nhất. Mà cho dù vừa mới tiến vào Đạo nguyên Thánh đế, cũng chỉ là bước Chứng đạo thứ hai.
Tu vi bước Chứng đạo thứ nhất và thứ hai, khác nhau như trời với đất, căn bản không thể nào so sánh được. Mặc dù trong Hư Thị, cũng đã từng có kẻ mạnh Hóa đạo nghịch thiên giết chết Đạo nguyên Thánh đế, nhưng ví dụ này quả thực quá ít.
Diệp Mặc đứng lên rời đi, Mục Tiểu Vận, Thanh Như và Phục Phi đều vội vàng đứng dậy đi theo. Những người còn lại trong hội Đạo Dịch cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Diệp Mặc đắc tội với một Đạo nguyên Ma thánh, bây giờ không rời đi mới là chuyện lạ. Nhưng cho dù hắn rời đi, cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Đạo nguyên Ma thánh.
Thấy Diệp Mặc rời đi, Đạo nguyên Ma thánh kia hừ lạnh một tiếng, đồng thời cũng đứng dậy.
Tất cả mọi người trong lòng thầm than, Diệp Mặc mặc dù có rất nhiều đồ tốt, cũng đổi được rất nhiều đồ tốt, đáng tiếc là cuối cùng vẫn là để cho người khác sử dụng. Biết như vậy, cũng không có ai dám đứng ra. Lúc này đứng ra, chứng tỏ là muốn đối đầu với một Đạo nguyên Ma thánh, chuyện ngu xuẩn như này cũng khôg có ai muốn làm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ông xã, chúng ta nhanh đi mau. Người đó chắc chắn sẽ đuổi kịp.
Vừa bước ra khỏi hội Đạo Dịch, Mục Tiểu Vận liền có chút lo lắng nói.
Thanh Như và Phục Phi cũng vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Mặc, bây giờ bọn họ cũng không có cách gì tốt hơn.