Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Bà ta mặc một cái áo choàng lớn màu đỏ, trên đó thêu đầy hoa bỉ ngạn đỏ tươi màu máu vô cùng quỷ dị, chân đi đôi giày thêu hoa, gương mặt hốc hác toát lên vẻ thù hằn. 

             Chị Hạ vừa nhìn đã nhận ngay ra bà ta, chị không bao giờ quên được dáng vẻ của Hoa Bà Bà, bởi vì khi hai người họ được Hoa Bà Bà thu nhận, bà ta cũng ăn mặc như vậy. 

             Tuy lúc đó cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng Hoa Bà Bà đã cứu vớt họ vào ngày trời đổ mưa to, lại truyền dạy cho Hạ Sương Nhi nghề thêu thùa kiếm sống, mẹ con chị ta rất cảm kích Hoa Bà Bà. 

             Nhưng ai mà ngờ được Hoa Bà Bà đã hạ độc chung lên người Hạ Sương Nhi, muốn cướp mạng Hạ Sương Nhi! 

             “Ha ha, không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi…”, Hoa Bà Bà âm trầm cười thành tiếng. 

             “Đương nhiên là nhớ!” 

             Chị Hạ cực kỳ phẫn nộ, còn hơi kích động: “Sao bà lại hại Sương Nhi, hạ chung độc lên người con bé, khiến con bé phải chịu sự tra tấn không ai chịu được như thế?” 

             “Ngày mưa năm đó, bà thu nhận tôi và Sương Nhi, mẹ con tôi vẫn luôn cảm kích trong lòng, vẫn luôn muốn quay về đền đáp ơn huệ của bà, nhưng vì bệnh của Sương Nhi nên vẫn cứ trì hoãn, sao bà lại ác độc như thế…” 

             Chị Hạ hét đến khàn cả giọng, trong lòng chị Hoa Bà Bà chính là ân nhân. 

             Mấy ngày trước, lần đầu tiên Diệp Phàm chữa trị cho Hạ Sương Nhi đã nói anh nghi ngờ là thủ đoạn của Hoa Bà Bà. 

             Hôm đó tuy chị nói tin lời Diệp Phàm, nhưng chị vẫn thầm ôm niềm hi vọng, hi vọng là một người khác. 

             Chị là người lương thiện, biết đền ơn đáp nghĩa, nhưng cũng không hề ngu ngốc, bây giờ Hoa Bà Bà xuất hiện với sắc mặt ác độc âm hiểm. 

             Ngay lập tức chị hiểu rõ mọi chuyện, hung thủ chính là Hoa Bà Bà! 

             “Ha ha…ha ha…ha ha ha…” 

             Đứng trước cơn giận cùng cực của chị Hạ, Hoa Bà Bà cười mỉa không thôi, biểu cảm vô cùng khinh thường. 

             U ám lên tiếng: “Nếu cô thật lòng biết ơn bà lão tôi thì hãy giao Hạ Sương Nhi cho tôi, tôi bảo đảm con bé sẽ được an toàn, có thể nuôi dưỡng cô đến già, cô đồng ý chứ?” 

             “Không bao giờ!” 

             “Tôi sẽ không để Sương Nhi đi theo bà đâu!” 

             Chị Hạ cự tuyệt tức khắc, chị không phải kẻ ngu, tất cả lòng tốt của Hoa Bà Bà, ngay từ đầu đã bao gồm mục đích khiến Sương Nhi phải chết, chị không tin lời bà ta đâu. 

             “Ha ha, không đồng ý thì chỉ có thể cướp thôi…” 

             Hoa Bà Bà nhìn sang Diệp Phàm, thấy cây kim trong tay anh, ánh mắt lóe lên sự ác độc: “Thằng ranh, chính mày động tay động chân hả, không ngờ mày lại biết thuật châm cứu Hàng Ma Trấn Hồn Châm đã thất truyền từ lâu”. 

             Chung độc hoa bỉ ngạn, chỉ có “Hàng Ma Trấn Hồn CHâm” mới có thể trị được, bà ta vốn cho rằng thuật châm cứu đã thất truyền này sẽ không còn thấy ở thành phố Cảng nữa, nên không canh chừng Hạ Sương Nhi thường xuyên. 

             Hơn nữa Hạ Sương Nhi rất nghe lời, mỗi tháng đều thêu một bức tranh hoa bỉ ngạn, lại cùng máu nuôi dưỡng, sống rất yên ổn, khiến bà ta buông bỏ cảnh giác. 

             Thậm chí hai lần trước xuất hiện điều khác thường, Hoa Bà Bà cũng không tự mình đi kiểm tra, bà ta cho rằng không ai có thể giải trừ được chung độc hoa bỉ ngạn. 

             Vậy mà Diệp Phàm đã trị khỏi cho Hạ Sương Nhi, điều này như tát mạnh vào mặt bà ta vậy. 

             Bị người khác gọi là thằng ranh, Diệp Phàm không vui, châm chọc nói: “Bà phù thủy già, người không ra người, quỷ không ra quỷ, già đầu sắp xuống lỗ đến nơi rồi còn mặc áo choàng đỏ, nghĩ mình là cô dâu ngày cưới à?” 

             Diệp Phàm cố ý chọc giận bà ta, nói rồi anh còn cười ha hả, bởi vì anh cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người Hoa Bà Bà này. 

             Phải chọc giận bà ta, tìm ra điểm sơ hở của bà ta, mà sự việc cũng không ngoài dự đoán của anh, khuôn mặt Hoa Bà Bà tràn đầy thù hằn oán độc, tức đến mức bàn tay khô cằn như vỏ cây cũng run lên bần bật. 

             Giống như muốn lao vào giết Diệp Phàm ngay lập tức, lúc này Hạ Sương Nhi đã ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng chạy ra. 

             “Hoa Bà Bà…” 

             Hạ Sương Nhi sợ hãi kêu một tiếng, bước vội đến bên chị Hạ, ôm chặt cánh tay chị, trong đôi mắt toát lên vẻ kinh sợ. 

             “Sương Nhi, còn nhớ Hoa Bà Bà không, ha ha…”, gương mặt đầy ác độc của Hoa Bà Bà thay đổi, hiện lên vẻ hiền từ, khác hoàn toàn với sự thù hận ma quái trước đó. 

             “Sương Nhi, đi với bà nào, cho cháu đến chỗ đẹp lắm nhé, ở đó đều là hoa bỉ ngạn nở rộ, đến đó linh hồn cháu sẽ được thăng hoa…” 

             Giọng nói yếu ớt của Hoa Bà Bà vang lên, đồng thời tay áo rộng của bà ta run lên, Hạ Sương Nhi dường như cũng đờ đẫn ra. 

             Cô ta buông chị Hạ ra, đi về phía Hoa Bà Bà, chính chị Hạ cũng như mất hồn, không biết kéo con gái lại. 

             “A…” 

             Diệp Phàm như một con sư tử, đột nhiên gầm lên, hét lớn sáu chữ trong lời khuyên răn của đạo Phật.  

             Hạ Sương Nhi vừa bước đi lập tức bừng tỉnh, phát hiện bản thân đã đi ba bước rồi liền đổ đầy mồ hôi, vội vàng quay lại bên cạnh chị Hạ. 

             Thuật thôi miên, không ngờ Hoa Bà Bà lại biết dùng thuật thôi miên khiến Hạ Sương Nhi tự mình đi đến. 

             Thuật thôi miên này rất đáng sợ, nếu như không đánh thức từ tâm thức thì cho dù trói chặt người lại cũng không có tác dụng. 

             May mà khi Hoa Bà Bà dùng thuật thôi miên cũng phải tập trung cao độ, không thể lơ là, nếu không Hạ Sương Nhi nguy to! 

             “Bà, tại sao? Sao bà lại muốn hại cháu?”, sau khi trở về, Hạ Sương Nhi đau khổ hỏi Hoa Bà Bà, trong lòng cô ta không hề hận Hoa Bà Bà. 

             Chỉ là cô ta giận, giận vì sao Hoa Bà Bà dạy cô thêu thùa lại hại cô, tại sao cứ nhất định phải là cô! 

             Thuật thôi miên bị Diệp Phàm phá tan khiến sự oán giận của Hoa Bà Bà lại hiện lên, bà ta bật cười to tiếng. 

             “Tại sao lại chọn cô? Đó là duyên phận, duyên phận khiến tôi chọn cô!” 

             “Nếu như cô đã muốn biết thì tôi nói cho cô cũng không hề gì, cho cô chết được rõ ràng, minh bạch…” 

             Hoa Bà Bà cười đầy man rợ: “Cô không biết duyên số trùng hợp thế nào đâu, bát tự, mệnh lý, mệnh cách của cô lại giống y hệt Yêu Nhi của tôi, đây là duyên phận trời cao ban cho tôi mà…” 

             Đoạn Hoa Bà Bà lại chảy nước mắt: “Yêu Nhi của tôi chết thảm quá, bị nghìn vạn trùng độc cắn tim mà chết, tôi muốn để nó trở thành vua thuật chung, ai ngờ nó lại ham mê cái đẹp, đã thầm phá thân, tim gan bị cắn nuốt đến chết”. 

             “Tôi không cam tâm để Yêu Nhi của tôi chết oan ức như thế, tôi phải xin lỗi nó, tôi muốn nhìn thấy nó, chỉ có cô mới giúp được tôi, Sương Nhi đồng ý đi, đi với tôi, đi với tôi nào…” 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!