Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Nhà họ Lâm ở thủ đô vô cùng phẫn nộ, Lâm Thanh Đế là cháu đích tôn nhà họ lại bị đứa con nhà họ Diệp giết hại, thậm chí còn không tìm thấy xác. 

             Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác! 

             Không tìm được thi thể, đến hạ táng siêu độ cũng không làm được, điều này khiến nhà họ Lâm không thể chấp nhận. 

             “Bố, chuyện này có cần nói với nhà họ Diệp không, dù rằng nó là đứa con bị bỏ rơi, đã mất tích mười mấy năm nhưng cũng vẫn là con cháu nhà họ!”, người đàn ông trung niên đang nói mang đầy vẻ thù hằn, ông ta là bố của Lâm Thanh Đế - Lâm Hồng Hải. 

             Nếu chuyện không phức tạp như vậy thì ông ta đã sớm đánh giết đến cửa nhà họ Diệp đòi lời giải thích rồi. 

             “Không cần, đến thẳng thành phố Cảng giết nó, nếu như thông báo cho nhà họ Diệp thì chúng ta sẽ phải suy xét đến sức ảnh hưởng của nhà họ”. 

             “Dù chỉ là đứa bị bỏ rơi, nhưng nhánh của ông già Diệp kia ít con cháu, chỉ còn lại mình đứa cháu này, có lời đồn rằng nó chính là người thừa kế nhà họ Diệp!” 

             “Chúng ta mà thông báo chắc chắn bọn họ sẽ phản đối, điều này sẽ gây bất lợi cho nhà họ Lâm ta, hơn nữa thằng con rơi đó còn là con trai cả của người phụ nữ độc ác kia, đã làm phải làm cho trót, cứ giết đi!”, gia chủ nhà họ Lâm – Lâm Mậu Quốc lạnh lùng nói. 

             “Vâng, nhưng theo như con được biết, Thanh Đế đến thành phố Cảng là vì Diệp Tử Long – con cháu một nhánh khác của nhà họ Diệp, bây giờ Thanh Đế sống không thấy người, chết không thấy xác, nhánh này của họ nhất định phải có lời giải thích và trả giá thích đáng”. 

             Giọng của Lâm Hồng Hải âm u cùng cực, tuy chưa tìm thấy thi thể của Lâm Thanh Đế, nhưng ca-nô phát nổ, phần trăm sống sót của Lâm Thanh Đế trong dòng nước siết đó là không cao. 

             Hơn nữa, bên bờ sông tìm được hàng chục vỏ đạn, rất có thể người giết Lâm Thanh Đế đã dùng súng bắn xuống nước. 

             Tại tập đoàn Phục Hổ thành phố Cảng, trong phòng làm việc của chủ tịch, Diệp Tử Long đi đi lại lại, thậm chí trên tay còn cầm một điếu thuốc, ngón tay kẹp thuốc thỉnh thoảng động vài cái. 

             Hai người Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên vẫn đứng bên cạnh, trông họ đều có vẻ lo lắng và sợ hãi. 

             Sau sự việc đêm qua, người mà Diệp Phàm không thèm giết đã báo cáo hết mọi chuyện xảy ra ở biệt thự bên sông cho Diệp Tử Long. 

             Không chỉ vậy, mà con mẹ nó còn gửi rất nhiều bức ảnh chụp thi thể đứt đoạn, máu me be bét cho hắn. 

             Nhưng khi sáng bọn họ quay lại thì toàn bộ thi thể đã không thấy đâu, chỉ còn máu tươi đầy đất, mùi máu hăng mũi bao trùm lấy biệt thự. 

             Tối qua chết bao nhiêu người, đến tận giờ Diệp Tử Long cũng chưa tra được kỹ càng, nhưng chắc chắn là một con số đáng khiếp sợ. 

             “Cậu Diệp, đó không phải là người, đó là con quỷ giết người không ghê tay, chúng ta phải làm sao đây?” 

             Hàn Bách Hào sợ sệt nói, gã ta giết bà cụ Hàn xong phải đấu tranh mãi mới bình thường lại được, nhưng đồng thời gã gặp ác mộng hơn một tuần liền. 

             Mà Diệp Phàm lại có thể một lúc giết nhiều người như vậy, còn cộng thêm ba mạng trước đó, chân Hàn Bách Hào bắt đầu run lẩy bẩy. 

             “Anh nói xem, hắn ta có đến giết chúng ta không? Em không muốn chết sớm như thế…”, Hàn Tử Hiên nói rồi liền bật khóc. 

             Diệp Tử Long đang lòng dạ rối bời, Hàn Tử Hiên vừa khóc hắn liền nổi giận đùng đùng. 

             “Chát”. 

             Một cái tát trời giáng tát xuống mặt Hàn Tử Hiên, khiến cô ta lảo đảo ngã vật xuống ghế. 

             “Khóc thì giải quyết được vấn đề không? Mẹ nó còn khóc nữa thì ông đây vứt cô ra khỏi cửa sổ đấy!” 

             Đây đang ở tầng hai mươi tám, giọng nói tàn độc của Diệp Tử Long làm Hàn Tử Hiên sợ vội bịt miệng, kìm tiếng khóc xuống. 

             “Chú què, nếu như Diệp Phàm giết lên đây, chú nắm chắc được mấy phần thắng?”, mắt Diệp Tử Long sáng quắc nhìn lão què vẫn luôn giữ im lặng. 

             Lão què cười nhạt: “Trừ khi cậu ta là hóa kình tiểu tông sư, còn lại thì cậu chủ cứ yên tâm!” 

             “Vậy chú nói xem, nó có phải tiểu tông sư không?”, Diệp Tử Long tiếp tục hỏi, nói thật thì hắn ta sợ vỡ mật rồi. 

             Tên vệ sĩ Hứa Thuyên bên người Lâm Thanh Đế kia, chính là cao thủ gần đến bậc thứ tám của ám kình mà cũng bị chặt đứt đầu. 

             Lão què cười khẩy: “Tôi chưa từng nghe nói có hóa kình tiểu tông sư ở tuổi hai mươi mấy!” 

             “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” 

             Trái tim treo lơ lửng của Diệp Tử Long coi như được hạ xuống, chỉ cần bảo đảm cho hắn ta an toàn thì chuyện khác hắn sẽ không quan tâm. 

             Lão què nhìn hai người Hàn Bách Hào một cái, hai người ngẩn ra một lúc rồi lập tức biết điều tránh qua một bên. 

             Hàn Tử Hiên bị tát một cái, nửa lời cũng không dám nói, thậm chí còn không dám lộ ra vẻ ấp ức. 

             Quen biết Diệp Tử Long càng lâu, lại càng hiểu rõ sự cường mạnh của gia đình quyền thế ở thủ đô, nhà họ Hàn trong mắt họ chỉ là tôm tép. 

             Hai người rời đi, lão què ké tai Diệp Tử Long nói nhỏ: “Cậu chủ, có một chuyện tôi phải nhắc nhở cậu, một tuần sau thằng con bị bỏ rơi đó sẽ quay về thủ đô, làm phẫu thuật ghép tủy cho thằng em mắc bệnh máu trắng của nó, vẫn nên ra tay ở thủ đô, phải sắp xếp kỹ trước?” 

             Diệp Tử Long nhíu mày, hành động ở thành phố Cảng chắc chắn sẽ động vào người nhà của Diệp Phàm như Hàn Tuyết hoặc Hàn Tử Di. 

             Còn ở thủ đô, nói không ngoa thì là nhắm thẳng vào Diệp Phàm, dù sao thì giữa hai người họ đã không kiêng nể gì nhau nữa. 

             Hai người đánh đến mày sống tao chết như nào thì người lớn hai nhánh nhà họ Diệp đều sẽ không quan tâm, vì để đề phòng xảy ra nội chiến trong nhà. 

             Diệp Tử Long suy nghĩ, nếu như bắt cóc Hàn Tuyết cùng Hàn Tử Di ra khỏi thành phố Cảng, đến một nơi Diệp Phàm không tìm thấy, nhất định có thể khiến Diệp Phàm sợ hãi, phải giao ra tất cả quyền thừa kế của nhà họ Diệp. 

             Nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến Diệp Phàm phát điên, nhỡ giữa đường có chuyện ngoài ý muốn, không chỉ hắn mà có khi là cả nhánh họ hắn cũng sẽ bị Diệp Phàm điên cuồng báo thù. 

             Mà chọn cách giết Diệp Phàm ở thủ đô, hắn lại càng chiếm lợi thế, dù sao hắn đã ở thủ đô kinh doanh bao nhiêu năm rồi, còn Diệp Phàm sau khi bị nhà họ Diệp đuổi đi thì chưa từng quay lại thủ đô! 

             Sau khi suy xét kỹ càng, Diệp Tử Long thấp giọng nói: “Về thủ đô, đó là địa bàn của tôi, nó ở thủ đô không có chút thế lực nào, chắc chắn giết được nó!” 

             “Cậu chủ sáng suốt!” 

             Lão què cười cười, không phải ông ta đang nịnh nọt mà là có cùng suy nghĩ với Diệp Tử Long. 

             Hơn nữa, thân là người luyện võ, ông ta rất khinh thường những hành vi cưỡng bức, uy hiếp vợ con, người thân trong gia đình. 

             “Bây giờ vẫn còn một chuyện khác, vợ của Diệp Phàm – Hàn Tuyết, sẽ khai trương công ty mới vào ngày kia, cô ta đã mời những doanh nhân nổi tiếng của thành phố Cảng đến tham dự!” 

             “Cái gì? Lúc nào?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!