“Ha ha, không biết cậu chủ được “hưởng” xong có cho chúng ta thưởng thức cùng không nhỉ, khi ở nhà, ông chủ quản lý nghiêm ngặt quá, đến xem phim cũng bị phạt rất nặng”.
“Nói cũng đúng, chút nữa nói với cậu chủ, tôi thấy có hi vọng đấy”.
“Tôi cũng nghĩ là có hi vọng, ha ha ha…”
Một vài người cười ồ lên, lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, mấy người đang cười kia ngay lập tức ngậm miệng lại.
Hứa Thuyên đi vào, nghe thấy âm thanh ồn ào từ tầng trên dội xuống, hắn ta cau mày, âm thầm lắc đầu.
“Mấy người này, nhớ là phải đề cao cảnh giác, cái tên con hoang nhà họ Diệp đó có thể mò đến đây để giết người bất cứ lúc này!”
“Anh Thuyên, chỗ này là cứ điểm bí mật mà cậu Diệp sắp xếp, hắn ta có thể tìm đến đây thật sao? Hơn nữa chúng ta nhiều người như vậy, hắn ta cũng không dễ dàng đối phó đâu”.
Một thành viên đội Bọ Cạp chẳng hề để tâm lắm, cứ vậy nói, Hứa Thuyên nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, phi đến trước mặt người đàn ông này, giáng cho hắn ta một cái bạt tai.
“Bốp…”
Bị một cái tát trời giáng vào mặt, khóe miệng của người đàn ông kia lập tức rỉ máu, hắn ta cũng bị cái tát này làm cho choáng váng đầu óc, suýt nữa thì ngã xuống đất.
“Hậu quả của việc coi thường kẻ địch chính là phải chết, cậu không biết à?”, Hứa Thuyên lạnh lùng mắng.
Người đàn ông kia cảm thấy rất không phục, nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, điều quan trọng nhất của đội Bọ Cạp chính là phải phục tùng mệnh lệnh!
Bốn người đàn ông đứng bên cạnh tên này cũng vô cùng hoảng sợ, bốn người này chính là những người từng bị Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đánh suýt chết tại nhà họ Hàn, chỉ có điều bây giờ đã được đón về.
Ô tô đi thẳng đến cổng khu biệt thự, xe còn chưa đến nơi, đã có bốn người đi ra từ bên cạnh.
“Mau dừng xe lại, không được tiến lên nữa!”. Để bảo vệ sự an toàn của Lâm Thanh Đế, Diệp Tử Long đã sắp xếp cho hắn ta tòa biệt thự cuối cùng, sau lưng là núi, trước mặt là biển, chỉ có con đường này mới có thể đến được.
Diệp Phàm kéo tay phanh dừng xe lại, nhìn Âu Dương Ngọc Quân, hai người đều nhìn thấy nụ cười hiếu chiến của nhau.
Tối nay đã định sẵn sẽ có máu chảy thành sông, Lâm Thanh Đế chắc chắn phải chết ở thành phố Cảng này.
Âu Dương Ngọc Quân vung tay, trong tay cậu ta cầm một thanh kiếm bị gãy. Tuy kiếm đã gãy nhưng lại vô cùng sắc bén.
“Mau chóng cút đi, không được tiến lên nữa!”
Thấy hai người Diệp Phàm không những không lùi xe mà thậm chí còn mở cửa xe để đi xuống, bốn người lập tức hét lớn, bật đèn pin trên tay, chiếu vào hai người Diệp Phàm.
“Hừ!”
Âu Dương Ngọc Quân lập tức cất bước, dũng mãnh công kích về phía người đàn ông kia, thanh kiếm trong tay thuận theo đà vung lên.
“Roạt…”
Cả cánh tay phải của người đàn ông đang chiếu ánh sáng về phía người cậu ta lập tức bị cắt đứt, máu bắn tung tóe trong không trung.
Đây toàn là những người đã được huấn luyện bài bản, sau một hồi hoảng hốt lo sợ đã mau chóng thông báo lại cho những người ở trong biệt thự.
“Roạt…!”
Người này vừa định cất lời, tay của Diệp Phàm đã lóe lên, dao găm Bách Tích Long Lân trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng hắn ta.
Ngay sau đó Diệp Phàm đột ngột nhảy vụt lên, con dao găm liên tiếp cứa vào cổ một người đàn ông khác, sau đó Diệp Phàm tiếp tục nhảy vọt lên theo đường tròn.
“Roạt…”
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, đúng lúc này, cái đầu của ai đó đã tách rời khỏi cơ thể và rơi xuống bên cạnh.
Còn người cuối cùng, ánh sáng trên thanh kiếm của Âu Dương Ngọc Quân lướt qua nhanh như một cơn gió, người này lập tức bị giết chết, vẻ mặt hai người Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, chạy như bay về phía biệt thự.
“Bịch bịch…”
Lúc này, một tiểu đội đi tuần tra đã nghe thấy động tĩnh ở bên đây, tay cầm dao thép xông về phía hai người Diệp Phàm.
“Anh Phàm, thử xem ai giết được nhiều người hơn!”
Âu Dương Ngọc Quân cười lớn, ngay lập tức xông lên, đường kiếm mau chóng trút xuống.
Hai người đi đầu đột nhiên run lên bần bật, đầu hắn ta bay ra chỗ khác trong phút chốc.
Âu Dương Ngọc Quân lạnh lùng và vô cùng tàn nhẫn, sau khi giết hai người xong đã mau chóng lao về phía những người khác.
Trong khoảng thời gian này, khi được hỗ trợ bởi linh nhũ thạch dược, cậu ta tiến bộ vô cùng nhanh chóng.
Hơn nữa, trong một tuần được Diệp Phàm trị thương, hai người cũng thường xuyên tỉ thí với nhau để rèn luyện lẫn nhau.
Đến cả Diệp Phàm cũng được hưởng rất nhiều lợi ích từ Âu Dương Ngọc Quân, tất cả võ nghệ mà Âu Dương Ngọc Quân từng luyện được đều vô cùng thần kì và mạnh mẽ.
“Giết chúng đi, mau dùng súng đi!”
Trong chớp mắt, lại có thêm hai người chết nữa, những người còn lại lập tức hét lớn.
Bây giờ họ đã không còn quan tâm đến điều gì thêm nữa, nổ súng chính là biện pháp duy nhất để thay đổi cục diện.
“Đoàng đoàng!”
Những người này không hề do dự, lập tức rút súng ra bắn, hai người Diệp Phàm nhanh chóng né tránh.
Tiếng súng nổ vang lên giòn giã trong đêm tối, tất cả mọi người trong biệt thự đều căng thẳng đến cực điểm.
“Tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ để chống địch, trong thời khắc mấu chốt, tôi hạ lệnh đưa cậu chủ rút lui, bây giờ mau chóng hành động!”
Hứa Thuyên vừa hạ lệnh, các thành viên được huấn luyện của tiểu đội Bọ Cạp đã mau chóng nhảy ra bên ngoài, Hứa Thuyên cũng nhanh chóng lên tầng, gõ cửa phòng của Lâm Thanh Đế.
Bị gõ cửa cả hai bên, âm thanh ồn ào cùng với tiếng thở hổn hển bên trong bao trùm lên tiếng gõ cửa của Hứa Thuyên, chưa nói đến tiếng súng vừa rồi ở bên ngoài.
Sắc mặt Hứa Thuyên tối sầm, giơ chân đạp thẳng về phía cửa phòng.
“Sầm…”
Tiếng động lớn vang lên, cửa phòng lập tức bị Hứa Thuyên đạp đổ.
Trên chiếc giường lớn, Lâm Thanh Đế đang chuẩn bị làm bước chạy nước rút cuối cùng, sau khi bị tiếng động lớn quấy nhiễu, hắn ta mau chóng mềm nhũn và trượt ra ngoài.
“Hứa Thuyên, anh làm cái quái gì vậy!”, đúng vào lúc quan trọng thì bị quấy rầy, Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, hắn ta lo lắng mình không thể “cương” lên được nữa.
Thế nhưng đối với cơn tức của hắn ta, Hứa Thuyên lại làm ngơ như không có chuyện gì nói: “Có người đã đuổi giết đến tận cửa rồi, tôi đang nghi ngờ là đám người Diệp Phàm!”
“Gì cơ?”
Lâm Thanh Đế hốt hoảng, ngay lập tức phẫn nộ: “Cái thằng con hoang nhà họ Diệp đó làm sao mà biết được chỗ này? Lại còn dám đánh đến tận đây?”
Hắn ta vô cùng tức giận, Lưu Tú Cầm đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, Diệp Phàm còn đuổi giết hắn ta, giờ đã cố trốn đến tận biệt thự bên sông rồi, không đến tập đoàn Phục Hổ nữa, sao có thể bị bắt được chứ.
Hứa Thuyên không hề trả lời lại hắn ta, chỉ trầm giọng nói: “Cậu chủ, giờ không phải là lúc để nói những thứ này, bây giờ cậu mau đi theo tôi, thời khắc quan trọng phải bỏ lại mọi thứ, tôi sẽ đưa cậu đi chạy trốn!”
“Chạy trốn? Bao nhiêu người các anh mà không thể giết nổi hắn ta? Tất cả đều là vô tích sự hết à?”. Hắn ta đã trốn đến tận nơi này rồi, còn có thể đi đâu được nữa đây?
Quay về thủ đô sao? Tất cả mọi người trong tiểu đội Bọ Cạp đều đã được điều động đến đây, nhưng tất cả đã bị tên con hoang nhà họ Diệp đó đánh cho thất bại thảm hại, hắn ta có thể sẽ trở thành trò cười cho nhà họ Lâm ở thủ đô, thậm chí còn trở thành trò cười cho cả cái giới thượng lưu ở thủ đô.
Bởi vì, mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa quay về thủ đô, nhưng do Diệp Tử Long, có không ít người ở thủ đô vô cùng hiếu kì về Diệp Phàm!
“Đội trưởng, là Diệp Phàm và tên Âu Dương Ngọc Quân, bọn chúng vô cùng mạnh, đã đánh gần đến biệt thự rồi!”, lúc này, trong bộ đàm của Hứa Thuyên truyền ra tiếng báo tin của người trong đội.
Hứa Thuyên ném quần áo cho Lâm Thanh Đế: “Cậu chủ, an toàn của cậu là quan trọng nhất!”
Trên trán của Lâm Thanh Đế nổi gân xanh, tốc độ hành động của Diệp Phàm quả thực quá nhanh chóng, dường như không hề cho hắn ta có thời gian để phản kích.
Dĩ nhiên, điều mà hắn ta không hề biết đó chính là sau khi biết tin Lưu Tú Cầm bỏ chạy, Diệp Phàm đã lo lắng rằng đám người của Lâm Thanh Đế cũng sẽ bỏ chạy.