Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Nghe nói là giám đốc bệnh viện, khuôn mặt của Lưu Tú Cầm biến sắc, bà ta bước tới nắm lấy tay Lý Kiệt, lo lắng nói: “Giám đốc Lý, nhất định phải chữ khỏi cho Diệp Phàm, không quan trọng là bao nhiêu tiền, chúng tôi đều sẵn sàng trả”. 

             Lưu Tú Cầm nói xong, còn quan tâm liếc nhìn Diệp Phàm, biểu hiện này làm cho người ta phải cảm động. 

             Nếu không phải biết rõ tính tình của bà ta từ trước thì nhất định sẽ bị hành động của bà ta lừa gạt. 

             Lý Kiệt gật đầu nói: “Yên tâm đi, cơ thể Diệp Phàm rèn luyện hàng ngày nên sức khỏe vô cùng tốt, chúng tôi sẽ lên phương án chữa trị, mạng sống của anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu!” 

             “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...", vẻ mặt của Lưu Tú Cầm vui mừng, chỉ là trong lòng lại cảm thấy âm u. Vậy mà Diệp Phàm lại có thể giữ lại được tính mạng, chẳng lẽ bỏ độc không đủ liều lượng sao? 

             Bệnh viện này là một bệnh viện nhỏ nhưng có thể chữa được cái loại kịch độc như vậy, bà ta nhất định phải chạy đi nói cho Diệp Thanh Đế để bọn họ thực hiện hành động tiếp theo. 

             “Chỉ là, chuyện này cũng thiệt thòi cho anh Diệp, nếu không có anh ấy, chúng tôi sẽ không được điều trị được loại độc kỳ lạ này..." 

             Bỗng nhiên Lý Kiệt nói một câu như vậy làm cho Lưu Tú Cầm kinh ngạc, vội vàng hỏi nguyên nhân. 

             Biết được là Diệp Phàm tạo ra cách pha chế thuốc mới có thể điều trị loại độc này, trong lòng Lưu Tú Cầm cũng nhẹ nhàng thở ra. 

             Trong lòng càng thêm bái phục bọn người Diệp Tử Long, vậy mà có thể đoán ra được chuyện Diệp Phàm có thể sẽ có phương pháp điều trị, cũng may hôm nay không quan tâm thể diện đến đây thăm nom một chút. 

             Bằng không, chờ đến khi cơ thể Diệp Phàm chuyển biến tốt, nếu như còn muốn giết anh, sẽ không dễ dàng như vậy. 

             “Mọi người có thể đi ra ngoài trước được không? Tôi có chuyện muốn nói với Diệp Phàm mấy câu”. 

             Đột nhiên Lưu Tú Cầm ngẩng đầu nói với mọi người. Hàn Tuyết nhất thời nghi ngờ, nói cái gì mà còn muốn bọn họ đi ra ngoài chứ? 

             Lưu Tú Cầm có thể có cái bí mật gì đó mà không muốn cho họ biết. 

             “Hàn Tuyết, mẹ muốn giải thích với nó, các con ở lại đây, da mặt mẹ mỏng sẽ không nói được, cho mẹ chút mặt mũi đi”, Lưu Tú Cầm nói nhỏ bên tai Hàn Tuyết. 

             Hàn Tuyết nghi ngờ: “Thật chứ ạ?” 

             Da mặt Lưu Tú Cầm dày như tường thành, ngại ngùng cái gì chứ. Lúc này Diệp Phàm đột nhiên mở miệng: “Tất cả đi ra ngoài đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với mẹ”. 

             Diệp Phàm đã nói vậy rồi, Hàn Tuyết cũng không tiếp tục khăng khăng ở lại nữa, mọi người đi ra ngoài cửa đồng thời cửa phòng cũng được đóng lại. 

             Hàn Tuyết vẫn lo lắng, ghé lên cửa sổ xem, chỉ thấy Lưu Tú Cầm cầm lấy dao gọt hoa quả, tự mình gọt táo cho Diệp Phàm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. 

             Nếu như Lưu Tú Cầm có thể thay đổi thành kiến đối với Diệp Phàm, cô nằm mơ cũng có thể cười tươi. 

             “Diệp Phàm, mạng của cậu cũng lớn lắm..." 

             Diệp Phàm cười: “Cảm ơn bà về lời khen, mạng của tôi luôn luôn tốt”. 

             “Phải không?” 

             Lưu Tú Cầm cười lạnh nói: “Nhưng vận mệnh tốt thì cũng có thể hết, lần này người khác không giết được cậu, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn người một nhà chúng tôi đi theo cậu chịu tội sao? Để cho Tiểu Tuyết bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cao thủ ám sát sao?” 

             Diệp Phàm cười nói: “Tất nhiên là không rồi, người giết tôi hôm nay, tôi nhất định sẽ điều tra ra, bắt được người ra tay hạ độc, nhất định từng người một sẽ bị chém đến chết, vĩnh viễn xuống địa ngục”. 

             “Tôi sẽ dùng cách lăng trì, sử dụng cực hình, ấn sắt nung lên da, rồi đưa bọn họ tra tấn tới chết..." 

             Giọng nói của Diệp Phàm lạnh như băng. Trong lòng Lưu Tú Cầm run lên, bà ta bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi. 

             Chỉ là, bà ta đối với Diệp Phàm có sát tâm quá nặng, bà ta không nghĩ bản thân sẽ phải chịu cực hình như thế. 

             “Diệp Phàm, cậu xác định muốn đi vào bóng tối sao?” 

             “Hãy tự cho mình một cơ hội, cho Hàn Tuyết một cơ hội, buông tay đi!” 

             Diệp Phàm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Tú Cầm một lúc lâu, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ mẹ cũng muốn giết con?” 

             Lưu Tú Cầm kinh ngạc, vội vàng xua tay, nói lớn: “Nói hươu nói vượn, tôi đâu phải loại người này, mặc dù có tham những lợi ích khác đi chăng nữa thì chuyện phạm pháp tuyệt đối tôi sẽ không làm!” 

             “Ha ha, con cũng nghĩ là... chỉ là, vòng tay ngọc bích của mẹ, rất đẹp!” 

             Diệp Phàm liếc mắt nhìn thấy Lưu Tú Cầm đang đeo vòng tay ngọc bích, đá mã não thủy tinh màu xanh lục loại hoàng kim, hơn nữa là đồ thật, giá trị ít nhất phải mấy chục triệu. 

             Lưu Tú Cầm không có tiền, để mua được những thứ trang sức quý giá này, căn bản là nằm ngoài khả năng của bà ta. 

             Trong lòng Lưu Tú Cầm hoảng sợ, vội vàng nói to hơn: “Hừ, chữa bệnh của cậu đi, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, tôi cũng muốn khuyên cậu, nếu còn cứng đầu cứng cổ nữa thì chẳng trách ai được”. 

             Dứt lười, Lưu Tú Cầm cầm hoa quả đã gọt xong, trực tiếp ném tới chỗ Diệp Phàm. Sức lực lớn như vậy, nhất định Diệp Phàm hiểu ý đồ rõ nhất, nhưng cả người Diệp Phàm không còn sức lực nữa, cánh tay nâng lên một nửa, có vẻ như đã cố hết sức. 

             Lưu Tú Cầm thấy thế, liên tục cười lạnh, yếu đến như vậy, nếu không phải Hàn Tuyết và mọi người còn ở bên ngoài, chính bà ta cũng có thể giết chết được Diệp Phàm. 

             “Mẹ, mẹ điên rồi ư, bây giờ Diệp Phàm đang là bệnh nhân đó!” 

             Hàn Tuyết đẩy cửa chạy đến quát lớn, động tác vừa rồi của Lưu Tú Cầm làm cho cô cảm thấy tức giận. 

             “Mẹ cũng đều là vì con!”, rất bất ngờ, Lưu Tú Cầm lại không hề tức giận, bà ta không hiểu vì sao bản thân lại nói ra câu này, chỉ lập tức đi đến chỗ Hàn Tuyết. 

             “Ông Hàn, ông không cần đi cùng tôi, tôi đi bàn chuyện riêng”. 

             Lưu Tú Cầm không cho Hàn Tại Dần đi theo, một mình một hướng đi ra bên ngoài, bà ta phải nhanh một chút nói cho Lâm Thanh Đế biết tình hình ở chỗ này, tránh cho đêm dài lắm mộng. 

             Trong lòng Diệp Phàm cười nhạt. Gan của Lưu Tú Cầm cũng lớn thật, cứng đầu cứng cổ tương đương với việc gián tiếp thừa nhận chuyện mà bà ta đã làm, chắc hẳn là tin rằng anh nhất định phải chết, nên bà ta mới không hề kiêng dè chút nào! 

             Đêm xuống rất nhanh, Diệp Phàm cho tất cả mọi người ra ngoài, không cho một ai ở lại bệnh viện, mặc kệ Hàn Tuyết nói thế nào, Diệp Phàm cũng đều xị mặt xuống, thậm chí nếu không đi, Diệp Phàm dọa sẽ không tiếp tục điều trị nữa. 

             Hàn Tuyết không hiểu lý do tại sao, Diệp Phàm cũng không có nói, trong lòng cô mang theo lo lắng mà rời đi, ngay cả Âu Dương Ngọc Quân cũng không ngoại lệ. 

             Lúc bọn họ đi ra cổng lớn bệnh viện, một chiếc xe việt dã màu đen từ bên ngoài đi vào trong, mỗi khi bọn họ đi qua một người, bên kia đều đánh dấu lại. 

             “Những người bên cạnh mục tiêu đều đã rời đi hết rồi, phải chờ đợi thời cơ để hành động, nhất định phải một phát giết chết!”, bên trong xe vang lên tiếng nói lạnh như băng. 

             Màn đêm đã buông xuống, trăng sáng trên cao, người đến bệnh viện cũng dần giảm bớt, cửa xe việt dã mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đầu đội mũ đeo khẩu trang đi vào trong bệnh viện. 

             “Mười một giờ, không sai, đến lúc rồi!”, vừa nhìn qua thời gian, vừa thì thào tự nói. 

             “Cạch, cạch..." 

             Lúc này, cửa phòng đẩy ra, một người đàn ông mặc áo blouse đi đến: “Chào anh, tôi kiểm tra phòng buổi tối”. 

             Diệp Phàm cười: “Xin cứ tự nhiên!” 

             Nam bác sĩ cầm trong tay sổ ghi chép cùng bút, lập tức bước tới trước mặt Diệp Phàm, hỏi một vài vấn đề chung chung. Ngay lúc đang nói chuyện, người đàn ông mặc áo blouse hỏi: “Miệng vết thương của anh tôi cần xem qua một chút, xem có phải bị nhiễm trùng không, vì cái này cần phải ghi chép cẩn thận mỗi ngày, xin anh hiểu cho!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!