Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Cúp điện thoại, Diệp Phàm lại cười lạnh lần nữa, mấy người Lưu Tú Cầm thật sự rất cẩn thận đấy. 

             Bà ta sợ rằng anh không chết mà vẫn sống sót. 

             "Ngọc Quân, đỡ tôi, chúng ta đến Bệnh viện Nhân dân số một". 

             Âu Dương Ngọc Quân đỡ Diệp Phàm đứng dậy. Lưu Tú Cầm muốn nhìn thấy anh chết, làm sao anh có thể để Lưu Tú Cầm được như mong muốn? 

             Thậm chí, Âu Dương Ngọc Quân còn tìm một chiếc túi nhựa và nhặt phần thịt thối được cắt ra từ thắt lưng của Diệp Phàm. 

             Nếu đã đóng kịch, thì phải đóng cho thật giống! 

             “Diệp Phàm, anh đang làm gì vậy?” Hàn Tuyết bước tới mang theo chút đồ ăn nhẹ. Người của nhà họ Hoắc biết được đây là bạn của Hoắc Thanh Thanh nên họ đều lịch sự. 

             “Anh đến Bệnh viện Nhân dân số một”, Diệp Phàm có chút khó khăn mặc áo vào. 

             "Không, chúng ta chữa trị vết thương ở đây đi!" 

             Vừa rồi, cô có chút khó hiểu. Kỹ thuật chữa bệnh của Hoắc Dịch cực kỳ tuyệt vời, việc chữa trị vết thương do vết dao đâm thì trình độ của nhà họ Hoắc không thể kém hơn bệnh viện đó được. 

             Diệp Phàm mỉm cười, không thấy có gì bất thường nói: "Vừa rồi bố gọi điện nói mẹ muốn đến gặp anh để xin lỗi. Làm sao anh có thể ở đây được?" 

             "Cái gì?" 

             Hàn Tuyết thốt lên, rõ ràng là ngạc nhiên khi thấy Lưu Tú Cầm muốn xin lỗi, còn muốn đến thăm Diệp Phàm? 

             Quả thực là tin động trời, thật không thể tin được. 

             Tuy nhiên, Lưu Tú Cầm có thể tỉnh ngộ khiến cô cảm thấy rất vui, nhưng cũng có thể gặp ở đây, tại sao phải đến bệnh viện? 

             Không đợi cô hỏi, Diệp Phàm đã mở miệng nói: "Tiểu Tuyết, đến bệnh viện đều là suy tính của anh. Chuyện này về sau em sẽ biết, còn bây giờ anh chưa thể nói cho em". 

             "Tại sao?" 

             "Tin anh đi!", Diệp Phàm nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời một câu không liên quan. 

             Cuối cùng, Hàn Tuyết bị thuyết phục bởi lời nói của anh, cô bước đến đỡ Diệp Phàm: "Cho dù anh có làm gì đi nữa thì cũng không thể tự đặt mình vào nguy hiểm". 

             "Em cứ yên tâm”, Diệp Phàm cười rạng rỡ. 

             Âu Dương Ngọc Quân che ngực với vẻ mặt đau khổ, ăn thức ăn cho chó mọi lúc mọi nơi. 

             Ở cửa Biệt thự số một, Hàn Tại Dần vừa cúp điện thoại, ông ta bình tĩnh lại, sau đó mở cổng đi và lái xe vào. 

             "Lão Hàn sao ông lại đi lâu như vậy? Ông không đưa bọn chúng về nhà sao?" Lưu Tú Cầm nghe thấy động tĩnh, nói với giọng điệu bất mãn nhưng cũng không tức giận ngay tại chỗ. 

             Hàn Tại Dần nhanh chóng xua tay: "Không, tôi đi bộ vài trạm xe buýt nữa..." 

             "Đừng sợ, lão Hàn, kể cả ông có đưa chị ta về, tôi cũng sẽ không trách ông", Lưu Tú Cầm vẫn giữ thái độ bất thường, tiến lên nắm lấy cánh tay của Hàn Tại Dần, nói: 

             "Mau nói cho tôi biết Diệp Phàm thế nào đi, càng để lâu tôi càng thấy có lỗi. Tôi sẽ xin lỗi cậu ta sớm nhất và xem cậu ta đã bình phục chưa. Mọi chuyện thế nào rồi?” 

             "Bà có thực sự muốn gặp nó như vậy không? Mà bắt buộc phải là bây giờ sao?" 

             Hàn Tại Dần ngập ngừng hỏi, ông ta muốn cho Lưu Tú Cầm một cơ hội. 

             Mong rằng Lưu Tú Cầm sẽ biết sai và quay đầu. Nhưng ông ta có linh cảm rằng khi hai người gặp nhau, có điều gì đó không thể đoán trước sẽ xảy ra. 

             Tuy nhiên, Lưu Tú Cầm ngẩng cổ lên, lo lắng nói: "Tất nhiên, Diệp Phàm là con rể của tôi, tôi phải quan tâm đến cậu ta, tôi đã biết sai rồi, nói cho tôi biết cậu ta đang ở đâu đi?" 

             Hàn Tại Dần bất lực: "Bệnh viện Nhân dân số một, vết thương rất nghiêm trọng!" 

             "Nghiêm trọng như vậy sao? Bây giờ, chúng ta đến xem thử một chút đi!" 

             Không đợi Hàn Tại Dần hỏi gì, Lưu Tú Cầm đã trực tiếp cùng ông ta đi đến bệnh viện. 

             Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Cảng. Sau khi đám người Diệp Phàm đến, Diệp Phàm đã gọi điện trực tiếp cho chủ nhiệm Lý Kiệt. 

             Nhìn thấy Diệp Phàm bị thương, Lý Kiệt vô cùng kinh ngạc. Diệp Phàm đã truyền dạy cho ông ta "Thông Huyền Cửu Châm", ông ta cũng đã bái Diệp Phàm làm thầy. 

             Lý Kiệt vội vàng nói: "Diệp Phàm, anh làm sao vậy?" 

             "Trước tiên, sắp xếp cho tôi một phòng bệnh, là phòng đơn thì càng tốt”. 

             Có rất nhiều người bên ngoài nên chỗ này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Đối với Lý Kiệt mà nói thì đây là chuyện nhỏ. 

             Ông ta dặn dò bên dưới một câu, vấn đề trực tiếp được giải quyết, sắp xếp một phòng điều dưỡng cao cấp cho anh. 

             Sau khi vào phòng và nằm xuống, Diệp Phàm nói: "Lý Kiệt, khi tôi ở đây, đừng để bất kỳ nhân viên y tế nào gặp tôi, có thể sẽ không an toàn. Ngoài ra, lấy cho tôi một ít máu tươi và mực in, tôi cần dùng đến nó". 

             Lý Kiệt làm theo đúnh như những gì Diệp Phàm dặn, chỉ là việc Diệp Phàm muốn những thứ này khiến ông ta cực kỳ tò mò. Khi mọi thứ đều được đưa đến, Âu Dương Ngọc Quân bắt đầu thể hiện kỹ năng đáng kinh ngạc của mình. 

             Đắp miếng thịt thối đã cắt vào chỗ bị thương của Diệp Phàm. Dùng gạc cố định một phần ba vết thương và để hai phần ba vết thương lộ ra ngoài. Đổ hỗn hợp đã trộn máu tươi với mực lên trên trong mười phút. Sau đó, một vết thương gần giống như ban đầu xuất hiện. 

             Hàn Tuyết tự hỏi: “Diệp Phàm, anh đang làm gì vậy?” 

             “Mẹ đến gặp anh, vết thương của anh đã được khâu lại, không nói cho mẹ biết sao?” 

             “Không thể nói được, bây giờ mẹ em và Lâm Thanh Đế rất thân thiết, chúng ta phải cân nhắc bất cứ tình huống nào. Nếu như Lâm Thanh Đế biết anh đã khâu vết thương, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là lành, điều này sợ là anh sẽ gặp nguy hiểm!" 

             Lời nói của Diệp Phàm khiến Hàn Tuyết rơi vào trầm ngâm. Những gì Diệp Phàm nói đều có lý. Lâm Thanh Đế đe dọa sẽ trả thù Diệp Phàm và Diệp Tử Long, Diệp Phàm phải đề phòng điều đó. 

             "Diệp Phàm, em sẽ thuyết phục mẹ không liên lạc với Lâm Thanh Đế và những người khác!" 

             Diệp Phàm lắc đầu cười bất lực: "Em cảm thấy có thể thuyết phục được không? Hiên tại, mong muốn của bà ấy là trở thành người đứng đầu của nhà họ Lâm ở Thủ đô. Bà ấy coi anh như cái gai trong mắt, đoán không chừng bà ấy có lẽ rất hả hê. Em khuyên răn bà ấy thì sẽ không có ích lợi gì cả!" 

             Trong lòng Hàn Tuyết có chút u ám, không phải việc Diệp Phàm tức giận với Lưu Tú Cầm mà là người mẹ này khiến cô rất nhức đầu. 

             "Lý Kiệt, ông là bác sĩ chăm sóc của tôi. Bất luận là ai cũng đều phải nói là vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng ông có thể chữa trị được!" 

             Diệp Phàm nói với Lý Kiệt. Để không xuất hiện sai sót, anh phải sắp xếp lại tất cả. 

             Lý Kiệt gật đầu, Diệp Phàm không nói gì, cũng không hỏi nữa, lúc này cửa phòng mở ra, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần lần lượt bước vào. 

             Đây là lần đầu tiền Lưu Tú Cầm mang một chút hoa quả và bốn quả táo lớn đến để thăm bệnh. 

             "Mẹ..." 

             Hàn Tuyết kêu lên, Lưu Tú Cầm vừa chào hỏi, vừa vội vã bước đến bên cạnh Diệp Phàm. 

             Lúc này, mặt của Diệp Phàm không có lấy một chút máu, tái nhợt như tờ giấy, kinh ngạc nhìn Lưu Tú Cầm. 

             “Diệp Phàm, cậu có sao không?” 

             Lưu Tú Cầm lo lắng đi đến bên giường, hỏi anh và vén tấm chăn mỏng lên để xem vết thương. 

             "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Vết thương của Diệp Phàm rất nặng, không thể cử động được đâu". Hàn Tuyết bước tới nắm lấy cánh tay Lưu Tú Cầm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!