Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Hàn Tại Dần như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thậm chí ông ta đã chuẩn bị tinh thần chịu ăn đòn xong rồi. Dù sao ông ta cũng tát Lưu Tú Cầm một cái, đây là việc khó có thể tưởng tượng được. 

             Đây là lần đầu tiên ông ta làm như thế trong hơn hai mươi năm kết hôn. Thế nhưng ông ta không hề hối hận, nếu lúc đó cứ theo Lưu Tú Cầm thì chỉ sợ Diệp Phàm sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. 

             “Tú Cầm, có chuyện gì thì bà cứ nói thẳng, bà đánh tôi, mắng tôi đều được. Lúc trước, tôi đánh bà là tôi không đúng, xin lỗi bà…” 

             Nói xong, Hàn Tại Dần giơ tay lên định tự tát vào mặt mình nhưng lại bị Lưu Tú Cầm bắt được. 

             Một giây sau, Lưu Tú Cầm làm ra một hành động khiến Hàn Tại Dần vô cùng kinh sợ, bà ta thế mà lại vòng qua sô pha rồi trực tiếp ngồi lên người ông ta, ôm cổ ông ta. 

             Toàn thân Hàn Tại Dần cứng ngắc, nếu như là trước kia thì có thể nói Hàn Tại Dần sẽ cảm thấy vui mừng, nói không chừng còn có thể lớn mật chửi thề hai tiếng. Mặc dù bây giờ đã ở độ tuổi trung niên nhưng cũng phải có một chút tình cảm mới thú vị. 

             Tuy nhiên, hôm nay như vậy lại chỉ khiến ông ta cảm thấy kinh hãi chứ không có niềm vui bất ngờ nào. 

             Mặc dù Lưu Tú Cầm đã lớn tuổi nhưng bà ta chăm sóc cơ thể rất tốt, dáng người không kém so với mấy cô gái nhỏ đầu hai là bao nhiêu. 

             “Ông Hàn, ông không sai, hôm nay là tôi không đúng, tôi không suy tính mọi chuyện một cách trọn vẹn!” 

             “Nhưng tôi cũng không nên tát ông một cái, qua đây tôi thổi cho xem nào…”, Lưu Tú Cầm vẫn đang ôm cổ Hàn Tại Dần, thái độ thành khẩn, giọng nói chân thành. 

             Hàn Tại Dần không để bà ta thổi, quay mặt sang một bên, ngạc nhiên nhìn bà ta. 

             “Ông không tin tôi sao?” 

             Lưu Tú Cầm hơi buồn bực, mở miệng nói: “Nếu ông không tin tôi thì đưa tôi đi tìm Diệp Phàm, tôi sẽ đích thân xin lỗi cậu ta, là tôi không đúng!” 

             “Bà thật sự muốn xin lỗi Diệp Phàm sao?” 

             Lưu Tú Cầm gật đầu: “Tôi rất muốn xin lỗi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện tôi làm trước kia quả thật có chút khốn nạn, lúc ấy cậu ta bị thương nặng mà tôi còn ngăn cản, thật là không phải người mà”. 

             “Ông đứng dậy đi xin lỗi với tôi, nếu ông cảm thấy xấu hổ thì nói cho tôi biết bệnh viện nào là được”. 

             Lưu Tú Cầm nói chân thành không ngớt, còn Hàn Tại Dần thì thở hổn hển, sự thay đổi này lớn đến mức khiến ông ta phải hoài nghi đây có phải là người khác hay không. 

             “Ông Hàn, mau nói cho tôi biết cậu ta đang ở bệnh viện nào, bệnh tình sao rồi?”, Lưu Tú Cầm hơi sốt ruột hỏi. 

             “Haiz”, Hàn Tại Dần thở dài: “Diệp Phàm bị thương rất nặng, con dao găm kia được bôi thuốc độc nên cậu ta gần như không thể tự mình đi được, miệng vết thương chảy máu đen tanh hôi, môi cũng chuyển xanh chuyển đen, hai chân run rẩy rất dữ dội…” 

             “Tiếp tục, tiếp tục…”, trong lòng Lưu Tú Cầm thầm sảng khoái, bà ta muốn nghe Diệp Phàm kêu la thảm thiết, mắt trợn trắng sùi bọt mép, lập tức mất hết ý thức. 

             Hàn Tại Dần đang nói lại chuyển ý: “Tuy nhiên, thể chất của Diệp Phàm rất tốt, cậu ta nói không cần lo lắng, cậu ta có cách áp chế độc phát tán”. 

             “Cái gì? Cậu ta có thể áp chế được loại độc này sao?”, Lưu Tú Cầm hét lên theo bản năng. 

             “Bà biết là độc gì sao?” 

             Hàn Tại Dần kinh ngạc, vội hỏi: “Nếu biết thì mau nói cho tôi biết, chúng ta có thể bốc thuốc đúng bệnh”. 

             “Không biết, tôi không biết..." 

             Lưu Tú Cầm vội vàng xua tay, nói mình không biết là độc gì, là Hàn Tại Dần đã nghe nhầm ý của bà ta, ý của bà ta là, tại sao Diệp Phàm lại trúng độc. 

             Cùng lúc đó, trong lòng Lưu Tú Cầm cũng thầm kinh ngạc, đám người Diệp Tử Long nói loại độc tà ác này gần như không có cách giải, nếu trúng độc thì sau ba ngày sẽ thối rữa mà chết. 

             Tuy rằng Diệp Phàm có bản lĩnh cao, cũng biết một chút y thuật, nhưng làm sao có thể giải độc? 

             Bà ta phải nhanh chóng nói tin này cho bọn Diệp Tử Long, nhưng sau khi nghĩ lại, có phải Diệp Phàm an ủi họ không? 

             Thật ra là anh không ổn rồi? 

             “Đúng rồi, cậu ta có nói dùng cái gì để giải độc hay không? Trúng độc không phải chuyện nhỏ, không thể sơ suất, chúng ta phải đi tìm chuyên gia nổi tiếng đi trị cho cậu ta". 

             Nhìn bộ dáng có vẻ quan tâm của Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Haiz, tình huống không lạc quan, Diệp Phàm không nói, tôi chỉ sợ cậu ta đang an ủi tôi, haiz..." 

             Lưu Tú Cầm thừa cơ nói: “Vậy ông mau nói cho tôi biết cậu ta ở bệnh viện nào, chúng ta đi tìm chuyên gia trị cho cậu ta". 

             Hàn Tại Dần cười khổ, Diệp Phàm không phải ở bệnh viện mà là ở nhà họ Hoắc, hóa ra Diệp Phàm có quen biết với cô cả của nhà họ Hoắc, lại còn có quan hệ rất tốt. 

             Trước đây Diệp Phàm từng nói với họ mà họ còn không tin, huống chi Diệp Phàm là đứa con bị bỏ rơi, vĩnh viễn không thể quay lại nhà họ Diệp, chỉ bằng chuyện anh có quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc, là có thể di chuyển lung tung ở Thành phố Cảng. 

             “Diệp Phàm, cậu ta ở..." 

             “Cạch..." 

             Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra, Hạ Ngọc Thiền bước vào, lúc này Lưu Tú Cầm vẫn đang ngồi trên người Hàn Tại Dần, vòng tay ôm cổ ông ta. 

             Hạ Ngọc Thiền hoảng sợ, chị ta tưởng chỉ có Hàn Tại Dần ở nhà, vội vàng bịt mắt xoay mặt sang một bên. 

             “Khốn nạn!” 

             Nhất thời, Lưu Tú Cầm tức giận đến mức không thể kiềm chế, suýt nữa nói ra trước mặt Hàn Tại Dần, Hạ Ngọc Thiền dám làm lỡ chuyện của bà ta, còn nhìn thấy mình ngồi trên người Hàn Tại Dần một cách xấu hổ như vậy nữa. 

             Thừa dịp đứng dậy, bà ta lập tức giơ bàn tay lên, muốn lao lên đánh nhưng lại bị Hàn Tại Dần giữ chặt tay: “Cô ta không phải cố ý, chủ yếu là do cô ta không biết bà trở về". 

             “Nghe theo ông...", trong nháy mắt Lưu Tú Cầm hết giận, có vẻ rất nghe lời, làm cho Hàn Tại Dần lại kinh ngạc. 

             “Hạ Ngọc Thiền, không phải cô còn vài ngày nữa để nghỉ sao? Làm sao đã quay lại rồi?” 

             Diệp Phàm để cho đám người chị Hạ rời đi ít nhất vài ngày, ở đây chỉ sợ không an toàn, sợ là không có lợi đối với Hạ Sương Nhi. Hàn Tại Dần cũng biết, vì vậy khi thấy chị ta vừa đi đã trở lại, ông ta nghi ngờ hỏi. 

             “Chỗ này không có xe công cộng, cơ thể Sương Nhi không được khỏe, đi cũng không được xa, nên muốn nhờ ông đưa chúng tôi đến điểm xe công cộng gần nhất”, Hạ Ngọc Thiền ngượng ngùng nói. 

             “À, chuyện này, tôi thật sự không ngờ tới, đi thôi, tôi chở cô đi”, Hàn Tại Dần lập tức đồng ý. Khu biệt thự số một của thành phố Cảng này phong cảnh rất đẹp, nhưng lại không tiện cho xe công cộng. 

             Người ở chỗ này đều là những người giàu có, không ai đi lại bằng xe công cộng cả, bởi vậy, cũng không có nhà ga. 

             “Tú Cầm, bà lên nhà trước đi, tôi đưa bọn họ đi rồi sẽ trở lại”, bỏ tay Lưu Tú Cầm ra, Hàn Tại Dần lập tức đi ra bên ngoài. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!