Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc Chiến Gia Tộc)

Hàn Tuyết ngồi trên ghế, rõ ràng cô đang rất không tập trung, thậm chí còn không nghe rõ bọn họ đang thảo luận chuyện gì.  

             Lâm Thanh Đế ngồi trước mặt Hàn Tuyết, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, vóc dáng hoàn mỹ, khuôn mặt tinh xảo, khiến hắn ta cảm thấy thân thể nóng bừng.  

             Đặc biệt là khí chất lạnh lùng của Hàn Tuyết, khiến cho người khác có cảm giác cách xa ngàn dặm, khiến trong lòng hắn ta dâng lên dục vọng chinh phục mạnh mẽ.  

             “Tiểu Tuyết, có phải hơi câu nệ quá không, mặc dù anh Lâm đến từ thủ đô, nhưng anh ấy rất hiền lành với người khác...”  

             Thấy Hàn Tuyết không nói gì, Hàn Tử Hiên mở miệng nói, bầu không khí không thể nguội lạnh đi được, nếu lạnh đi thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.  

             Hàn Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Tử Hiên, trong mắt lóe lên một tia khinh thường. Ánh mắt này bị Hàn Tử Hiên nhìn thấy, trong lòng cô ta liền trở nên tức giận, chỉ hận không thể lật bàn.  

             Thế nhưng, chắc chắn cô ta không thể.  

             “Tiểu Tuyết, hai năm trước chúng ta đã từng gặp mặt rồi, em còn nhớ không?”  

             Lâm Thanh Đế đứng dậy, giơ tay về phía Hàn Tuyết, tên này đã nói dối đến nghiện, không thể nào thay đổi.  

             “Thật ngại quá, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ!”, để Lâm Thanh Đế không có thái độ giận dữ, Hàn Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười.  

             Thế nhưng Hàn Tuyết lại không nắm tay Lâm Thanh Đế, lúc này Lưu Tú Cầm dẫm lên chân của Hàn Tuyết đầy cảnh cáo.  

             Hàn Tuyết bất lực, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, duỗi ra những ngón tay ngọc ngà thon thon.  

             Mềm mại không xương, giống như ngó sen, bàn tay to của Lâm Thanh Đế lập tức bao trùm cả bàn tay nhỏ của Hàn Tuyết.  

             Một giây, ba giây, rồi năm giây hắn ta vẫn không buông ra, Hàn Tuyết khẽ nhíu mày, cổ tay khẽ dùng lực, muốn giật ra.  

             Ba người Lưu Tú Cầm, Hàn Tử Hiên, Hàn Bách Hào nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng nhanh chóng lộ ra ý cười, chỉ có riêng Hàn Tại Dần tức giận.  

             Đây là con gái của ông ta, bị cợt nhả ngay trước mặt mình nhưng ông ta không thể thể hiện sự tức giận của mình.  

             “Anh Lâm, mong anh tự trọng!”, Hàn Tuyết nén cơn tức giận, lạnh lùng nói.  

             “Tiểu Tuyết, hai năm rồi, hai năm trước dù chỉ nhìn thoáng qua, tôi vẫn không thể níu giữ được em, đã để em tuột khỏi lòng bàn tay, bây giờ tôi muốn nắm giữ, không thể để tình yêu của mình không có kết quả...”  

             Vẻ mặt của Lâm Thanh Đế rất trìu mến, nói ra rất nhiều lời yêu thương, khiến cho đám người Hàn Tử Hiên sợ ngây người.  

             Đến cả mấy lời tán tỉnh còn có thể múa bút thành văn, điều này rõ ràng chứng minh Lâm Thanh Đế đã lừa không biết bao nhiêu cô gái, thủ đoạn cực kỳ thâm sâu.  

             Thế nhưng, Lưu Tú Cầm vui mừng khôn xiết, bà ta cho rằng đây là những lời Lâm Thanh Đế học thuộc lòng vì Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết chau mày, trong bụng cồn cào, ghê tởm Lâm Thanh Đế kinh khủng.  

             “Anh Lâm, xin anh hãy tự trọng, tôi đã kết hôn rồi!”, tay không thể động đậy, cũng không thể lật mặt được, Hàn Tuyết cảm giác mình sắp bùng nổ rồi.  

             “Tiểu Tuyết, tôi biết em đã kết hôn, nhưng em bị bắt buộc bất đắc dĩ, đó là một chuyện cực kỳ hoang đường, nhưng yêu một người thì nên bao dung mọi thứ của cô ấy, tôi không quan tâm quá khứ của em, tôi chỉ muốn giúp tương lai của em...”  

             Da mặt của Lâm Thanh Đế dày như tường thành, những lời hắn ta nói, nếu không phải Hàn Tử Hiên biết thủ đoạn trong đó, cô ta sẽ rất cảm động.  

             Thị trấn Ô Sao, nhóm Diệp Phàm chia thành bốn nhóm nhỏ, tiến về phía sân nơi Shari tạm thời đóng quân.  

             "Vút...”  

             Diệp Phàm cong lưng lại như mèo núp sau một người canh gác, dùng dao đập vào sau gáy người canh gác, khiến người đó ngã xuống.  

             Diệp Phàm không định giết người, nếu có thể không giết ai thì sẽ cố gắng không giết, tránh để sau này có người liều chết phản kháng lại.  

             Một, hai, ba,... bên ngoài tường có đến bảy tám chòi canh gác, Diệp Phàm hạ được sáu người, Âu Dương Ngọc Quân hạ được bốn người, lão Thương hạ được bốn người, những người khác hạ được ba người.  

             Còn Tống Râu thì ở bên ngoài tọa trấn để chỉ huy, ngăn chặn những con cá lọt lưới ra ngoài, tiết lộ hành động của bọn họ.  

             Lão Thương thấy thế, không khỏi dâng lên lòng cảm phục với Diệp Phàm, nếu như Diệp Phàm không đến, chỉ dựa vào bọn họ thì đây sẽ là một trận chiến khốc liệt.  

             “Anh, sao em lại cảm giác hơi bồn chồn nhỉ?”, trong phòng ăn, một người đàn ông cau mày nói.  

             Người đàn ông được gọi là anh cầm một chiếc tẩu kiểu cũ, không ngừng hút thuốc.  

             “Sợ cái gì, nhiều súng thế này, giết cả nửa thị trấn còn thừa sức đó!”. Trong phòng có ít nhất hai mươi người, ai cũng có súng.  

             Giữa đám người này, có một tảng đá cao bằng một con người, tối đen như mực được bày ở đó.  

             Người đàn ông cầm tẩu thuốc, đứng dậy vỗ vào tảng đá một cách nhịp nhàng, vậy mà bên trong vang lên tiếng bọt nước, mặc dù rất khẽ.  

             “Tao thật sự rất muốn đập ra xem, làm việc này nhiều lần như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tao gặp tảng đá kỳ lạ như thế này”.  

             Ngoài căn phòng, nhóm Diệp Phàm đã nhanh chóng tiếp cận căn nhà gỗ lớn nhất nằm ở giữa.  

             “Gâu gâu gâu...”  

             Đúng lúc này, một con chó nhỏ không biết chạy từ đâu ra, sủa dữ dội về họ.  

             “Cách cách cách...”  

             Họ ở bên ngoài phòng, lập tức nghe thấy tiếng súng lên đạn ở trong phòng.  

             “Tấn công!”  

             Lão Thương ra hiệu tấn công, họ đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, ném những quả bom khói tự chế qua cửa kính, vào trong phòng.  

             “Bom khói, địch tấn công!”  

             Trong phòng loạn lên, tiếng hét lần lượt vang lên.  

             “Đoàng đoàng...”  

             Trong đêm đen tĩnh mịch, tiếng súng nổ lớn, Diệp Phàm không dùng súng, xoay con dao găm trong tay, mỗi lần sượt qua, đều lấy được một mạng người.  

             Lẽ ra phải tiến hành một trận chiến khốc liệt, nhưng vì lần đánh úp lặng lẽ của họ mà gần như biến thành một cuộc thảm sát đơn phương.  

             “Đoàng...”  

             Lúc này cả người Diệp Phàm tóc tai dựng đứng, thuận thế trốn sang bên cạnh, viên đạn sượt qua tay anh, xé nát quần áo của anh, trên cánh tay xuất hiện một lỗ máu.  

             Hóa ra, gần chục tay súng đang trốn trong phòng chứa củi bên cạnh, mười tên này đã đánh cho bọn họ không kịp trở tay.  

             ...  

             Thành phố Cảng, Lâm Thanh Đế bụm mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.  

             Hàn Tuyết dám mạnh tay tát vào mặt hắn ta, thậm chí còn tạt nước trà vào mặt hắn ta.  

             Lúc này vẻ mặt của Hàn Tuyết rất tức giận, tên khốn này không hề che đậy thì thôi đi, còn dám động tay động chân với cô, dùng mũi chân cọ vào người cô.  

             “Anh Lâm, mong anh có thể tự trọng, chúng ta không hề có quan hệ gì, cũng không thể có bất cứ quan hệ gì!”  

             “Nếu anh muốn tìm phụ nữ, có thể đến hộp đêm, cũng có thể đến thủ đô, hoặc là...”  

             Vẻ mặt của Hàn Tuyết lạnh lùng, chỉ vào Hàn Tử Hiên: “Hoặc là anh có thể tìm cô ta cũng được, tôi tin cô ta sẽ thỏa mãn được anh!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!