Trong hang động đá vang lên từng tiếng kêu nhỏ, đạn bắn trúng vào khoảng giữa hai đoạn xương ở mạng sườn của Âu Dương Ngọc Quân.
Như vậy khiến việc lấy đạn ra còn đau hơn bình thường gấp nhiều lần.
“Anh, cố lên!”, Hy Hy đứng một bên cổ vũ cho Âu Dương Ngọc Quân bằng giọng nói non nớt.
Lấy đạn khiến máu chảy đầm đìa, Diệp Phàm bảo cô bé lùi lại về sau, nhưng cô nhóc này không hề sợ hãi, cố chấp muốn cổ vũ cho anh trai.
Âm thanh non nớt làm Diệp Phàm không nhịn được bật cười thành tiếng, Âu Dương Ngọc Quân lại càng gật mạnh đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn em gái mình.
“Rắc”.
Một tiếng rắc nhẹ vang lên, đầu đạn bị cậu ta rút ra ngoài, sắc mặt của Âu Dương Ngọc Quân cũng dần thả lỏng.
“Được rồi, lấy được đạn ra là không có vấn đề gì lớn, hai người đợi ở đây, tôi ra ngoài tìm ít thuốc lá về đắp cho cậu, để tránh nhiễm trùng”.
Diệp Phàm dặn dò rồi quay người chạy ra ngoài, trong tay anh không có thuốc, nếu không xử lý vết thương thì một khi bị nhiễm trùng trong khu rừng nhiệt đới ẩm này, đến anh cũng thấy khó giải quyết vô cùng.
“Anh, anh kia sẽ quay về chứ?”
“Anh ấy có báo tin để người khác đến bắt chúng ta không?”
Diệp Phàm vừa đi, cô bé tên Hy Hy liền lo lắng hỏi.
Chứng tỏ rằng bọn họ gặp phải chuyện này không chỉ một lần.
Âu Dương Ngọc Quân cười cười, nắm chặt con dao ngắn trong tay: “Yên tâm, có anh ở đây sẽ bảo vệ em!”
Diệp Phàm có quay lại hay không cậu không biết, chỉ có dựa vào bản thân mới là an toàn nhất.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Âu Dương Ngọc Quân lập tức trở nên căng thẳng, tiếng bước chân rất nhẹ, cậu ta nắm con dao trong tay, làm tư thế phòng bị.
“Sói, anh, là sói…”
Hy Hy bám chặt lấy áo của Âu Dương Ngọc Quân, có ba con sói đang từ cửa động đi vào, hai nhỏ một lớn.
Trông giống như sói mẹ đang cùng hai sói con ra ngoài đi săn, tuy nói là sói con nhưng thực ra cũng gần như sói trưởng thành.
Sói mẹ dẫn đầu, ba con sói nhe răng nanh gớm ghiếc, tạo thành thế vòng cung vây lấy hai người.
Mặt Âu Dương Ngọc Quân ngưng trọng, có thể ba con sói này bị mùi máu trên người cậu ta thu hút đến đây.
Chứ bình thường vào ban ngày, sói rất ít khi ra ngoài đi săn.
“Gừ”.
Con sói mẹ ở giữa gầm lên một tiếng, hai người một lớn một nhỏ trong mắt nó chính là đồ ăn.
Nghe thấy hiệu lệnh, hai con sói con bên cạnh ra tư thế chuẩn bị, lao vụt lên.
Âu Dương Ngọc Quân nắm chắc con dao không tiến không lùi, cậu phải chặn đám sói ở bên ngoài, nếu không Hy Hy sẽ bị thương.
“Áu”.
Con dao chém trúng lưng một con sói, nó gào lên đau đớn, hai con còn lại điên lên, bổ nhào tấn công Âu Dương Ngọc Quân dữ dội.
Một người ba sói chiến đấu ác liệt, nếu như không bị thương thì ba con sói này không là cái gì, với một con dao cậu cũng có thể giết sạch chúng.
Nhưng bây giờ, người đang bị thương nặng, có thể cản bước ba con sói là đã cố hết sức mình rồi.
“Gào”.
Con sói vừa bị cậu ta chém trúng nay đã bị dao đâm xuyên người, nhưng vào thời điểm cậu đâm nó cũng đã lộ ra sơ hở.
Hai con sói còn lại nắm đúng thời cơ, một con nhảy lên cắn vào cổ, một con cong người cắn vào eo cậu ta.
Đôi mắt Âu Dương Ngọc Quân lóe lên tia hung tàn, cậu chuẩn bị dùng một cánh tay của mình để đổi lại một mạng sói, bởi vì lúc này đã không kịp rút dao ra rồi.
“Bằng bằng…”
Đúng giây phút ấy có hai tiếng súng vang lên từ phía cửa động, hai con sói gầm lên tiếng kêu thảm thiết, chết ngay lập tức.
“Ha ha ha, chạy đi, còn chạy nữa không?”
Có bốn người bước vào động, tay ai cũng mang súng ống, tất cả đều mặc đồ đen, thậm chí còn che kín mặt.
Nhìn thấy người áo đen, Âu Dương Ngọc Quân lộ ra sát khí điên cuồng: “Lũ chuột chúng mày, đúng là dai như keo da chó, còn dám ló mặt ra đây”.
“Ha ha, cậu Âu Dương, vừa rồi tôi còn cứu mạng cậu đấy, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng chứ…”, một người áo đen giương súng lên, châm chọc nói.
“Hừ, không phải chúng mày muốn giết tao sao? Sao lại cứu tao?”
“Ha ha ha”.
Người đàn ông áo đen cười lớn: “Người chết sao đáng giá bằng người sống, hay là cậu Âu Dương đây không biết mình đáng giá như nào…”
“Đừng nhiều lời nữa, mau bắt nó lại!”, một người đứng cạnh lên tiếng, bước nhanh lên định bắt người.
Lúc này tình thế đột nhiên biến đổi, có một luồng ánh sáng bắn vào sau đầu gã đàn ông kia, ba người còn lại hét lớn.
Nhưng đã muộn, luồng ánh sáng kia đã bắn trúng đầu gã ta.
“Phụt”.
Sau khi phi trúng, Diệp Phàm động tay, rút Long Lân ra, máu tươi từ đầu gã cũng theo đó bắn ra ngoài.
“Không…”
Lại một người nữa kinh hoàng kêu lớn, bởi vì hắn thấy một sợi tơ màu vàng đang đâm thẳng vào cổ mình.
“Phụt”.
Một âm thanh giống như đâm rách quả bóng da vang lên, người đàn ông không thể tin được ôm lấy cổ của mình, máu đỏ ròng ròng chảy ra.
Hắn ta ngã vật xuống đất, đầu trên cổ hắn rơi ra lăn lông lốc đến trước mặt một người.
Đầu một nơi người một nơi!
“Bằng bằng bằng”
Hai người còn lại còn chưa quay đầu đã nâng súng bắn loạn xạ.
Nhưng bọn họ quên mất Âu Dương Ngọc Quân còn ở đằng sau, một con dao đâm từ sau lưng xuyên ra trước ngực một người.
Còn lại một người, Diệp Phàm chế ngự hắn dễ như trở bàn tay, nhưng khi đang muốn tra hỏi hắn.
Ngươi này cắn răng một cái, lập tức sùi bọt mép, chết ngay tại chỗ.
“Trong răng giấu độc?”
Diệp Phàm cau mày nói.
Trong răng có độc rất hiếm thấy, bởi vì những người này giống như là tử sĩ, một khi bị bắt ắt sẽ tự vẫn, phòng ngừa bị người khác hỏi ra được thông tin có ích.
“Anh Diệp, cảm ơn anh!”
Âu Dương Ngọc Quân bước đến trước mặt Diệp Phàm, trịnh trọng nói, trong thời gian ngắn mà Diệp Phàm đã cứu sống cậu ta cùng em gái đến hai lần.
Diệp Phàm phẩy tay: “Tiện tay mà thôi, có thể gọi tôi là Diệp Phàm, bỏ câu anh Diệp đi”.
Âu Dương Ngọc Quân cười: “Vậy tôi gọi anh là anh Phàm nhé, chắc anh lớn hơn tôi một chút!”
Diệp Phàm gật đầu: “Sau cậu lại chọc vào loại người này, đám tử sĩ này chắc hẳn cực kỳ khó đối phó”.
Âu Dương Ngọc Quân cười khổ: “Chuyện này… nói ra thì dài, đợi khi nào có cơ hội tôi sẽ kể chi tiết với anh!”
Diệp Phàm không tiếp tục hỏi nữa, đúng là đây không phải lúc hỏi những cái này.
“Đuổi giết cậu có tổng cộng bao người?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!