Trong khu biệt thự số một ở thành phố Cảng, Lưu Tú Cầm ngồi trên sô pha, bày vòng tay chạm khắc hình đại bàng và chân trâu may mắn Thất Bảo ra trước mặt, vui mừng không tả xiết.
Lúc thì đeo cái này, lúc thì đeo cái kia.
"Lão Hàn, ông đeo thử chiếc đồng hồ Vacheron Constantin này đi, trị giá một triệu đó..."
Lưu Tú Cầm bảo Hàn Tại Dần đeo đồng hồ, nhưng Hàn Tại Dần chỉ ngồi im, bởi vì ông ta cảm thấy rất khó xử.
"Sao ông không tới đây?"
Lưu Tú Cầm bất mãn: "Không muốn đeo chiếc đồng hồ tiền triệu này hả? Còn cả con dấu bằng mã não hồng cao cấp này nữa, ông không muốn nghiên cứu xem sao à?"
Hàn Tại Dần xoắn xuýt một lúc rồi lấy can đảm nói: "Chúng ta tự ý nhận quà cáp của người ta mà không nói cho đám Tiểu Tuyết, như vậy là há miệng mắc quai đấy, hay là chúng ta trả lại đi?"
"Đánh rắm!"
Lưu Tú Cầm văng tục một câu, sắc mặt trở nên cay nghiệt: "Ông bị ngu à?"
"Bao nhiêu đồ như thế, trị giá mấy triệu liền, đây mới chỉ là quà ra mắt mà thôi, đời này ông đã gặp nhiều quà ra mắt như thế bao giờ chưa?"
"Vả lại, nói cho cái đứa con gái cứng đầu như Hàn Tuyết thì có tác dụng gì?"
"Tôi thấy nên để gạo nấu thành cơm, cho thằng Diệp Phàm bị vứt bỏ ấy hết hi vọng luôn đi!"
"Cái gì?"
Hàn Tại Dần kinh hãi, ông ta không rảnh bận tâm tới điều gì khác, há miệng hét lên: "Bà đừng có làm bừa, bà mà dám làm thế là Tiểu Tuyết sẵn sàng tự sát trước mặt bà đấy!"
Ông ta sợ chết khiếp mất rồi, không ngờ Lưu Tú Cầm lại định chơi trò gạo nấu thành cơm, đưa Hàn Tuyết lên giường của Lâm Thanh Đế.
Với tính cách của Hàn Tuyết, nếu tỉnh dậy mà thấy người nằm trên giường là Lâm Thanh Đế, trăm phần trăm cô sẽ tự sát.
Lưu Tú Cầm cũng sầm mặt xuống: "Ông gào cái gì mà gào, ông tưởng tôi không biết chắc, con ranh ấy giống ông nên mới cố chấp như thế đấy!"
Lưu Tú Cầm là người làm mẹ, tất nhiên là bà ta hiểu tính cách của Hàn Tuyết, nhưng lại không cam lòng.
Đó là Lâm Thanh Đế! Ở thủ đô, nhà họ Lâm cũng không thua kém gì nhà họ Diệp, nếu bà ta trở thành mẹ vợ của Lâm Thanh Đế thì hoàn toàn có thể lộng hành ở thành phố Cảng.
Thậm chí còn có thể lộng hành ở cả Hoa Hạ ấy chứ, thật là uy phong biết bao!
"Tôi không cần biết, ông nghĩ cách để Tiểu Tuyết ly hôn với cái thằng bị vứt bỏ kia đi, nếu chờ đến khi bọn họ thành vợ chồng thật sự, cho dù gả cho cậu Lâm thì giá trị cũng giảm đi nhiều".
Thấy Lưu Tú Cầm giãy nảy lên như thế, Hàn Tại Dần tức muốn hộc máu, không ngờ bà ta lại có suy nghĩ như thế.
Nếu thực sự đến nước ấy, ông ta tin là Diệp Phàm sẽ điên lên mất.
"Lưu Tú Cầm, Tiểu Tuyết là con gái bà, hổ dữ không ăn thịt con, bà làm như thế thì khác gì loại mẹ kế ác độc?"
"Bốp..."
Đáp lại tiếng mắng mỏ giận dữ của Hàn Tại Dần là một cái tát vang dội, Lưu Tú Cầm đằng đằng sát khí.
"Hàn Tại Dần, ông được lắm, dám mắng cả tôi nữa! Những năm qua đi theo ông, Lưu Tú Cầm này đã chịu bao uất ức, ông không cảm thấy hổ thẹn sao?"
"Dựa vào nhan sắc của tôi, năm đó tôi thừa sức gả cho một người đàn ông giỏi giang giàu có hơn ông, nhưng sau đó tôi lại lựa chọn ông, bởi vì vợ chồng chúng ta đồng lòng, bây giờ ông đủ lông đủ cánh rồi nên muốn giúp cái thằng bị nhà họ Diệp vứt bỏ đó sao?"
"Những năm qua, Diệp Phàm có mua thứ gì cho ông và tôi không?"
"Ngay lần đầu tiên người ta đã tặng những món quà trị giá mấy triệu, Diệp Phàm có sánh nổi không? Xách giày cũng không xứng!"
Lưu Tú Cầm kích động không thôi, vừa mắng vừa véo Hàn Tại Dần.
Năm đó Lưu Tú Cầm cũng là một bông hoa, dù rằng bây giờ đã đứng tuổi, nhưng vẻ đẹp vẫn còn đó.
Nếu không thì làm sao bà ta có thể sinh ra cặp chị em xinh đẹp như Hàn Tuyết và Hàn Tử Di cho được! Năm đó có không ít người theo đuổi Lưu Tú Cầm, còn có mấy cậu ấm với gia cảnh khá giả hơn nhà họ Hàn.
Lưu Tú Cầm nói không sai, nhưng Hàn Tại Dần lại không phục: "Một triệu bà mua xe, còn cả hai triệu để trả cho Khổng Ngọc Bình nữa, tất cả là tiền của Diệp Phàm, căn nhà mà bà đang ở cũng là của Diệp Phàm, chúng ta không thể không thừa nhận được".
"Khốn kiếp, ông muốn chống đối tôi tới cùng có phải không?"
Lưu Tú Cầm nổi giận đẩy Hàn Tại Dần một cái, nói năng hùng hùng hổ hổ: "Cậu ta là con rể của tôi, kính biếu tôi ít tiền thì đã làm sao?"
"Cậu ta là thằng ở rể, tất cả mọi thứ của cậu ta đều thuộc về gia đình chúng ta. Tôi là chủ nhân của gia đình này, đến giờ vẫn chưa yêu cầu cậu ta sang tên căn biệt thự này cho tôi đã là nể mặt cậu ta rồi, hừ!"
"Bây giờ cậu ta lại lòi đâu ra một thằng em sắp chết, còn bị ung thư máu nữa".
"Tôi hỏi ông, sau khi chi của cậu ta bị Diệp Tử Long đuổi đi, ông có muốn cậu ta dẫn thằng em trai sắp chết ấy tới đây ở không?"
"Tôi..."
Tất nhiên là Hàn Tại Dần không muốn, nhưng dù sao đây cũng là nhà của Diệp Phàm, vả lại đó còn là em trai ruột của người ta.
Hơn nữa, tuy rằng Diệp Phàm đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ, nhưng rõ ràng vẫn có năng lực, nếu không thì làm sao mua nổi căn biệt thự này.
Ông ta nhìn nhận thấu triệt hơn Lưu Tú Cầm, nhưng Lưu Tú Cầm chỉ khăng khăng cho rằng Diệp Phàm sẽ bị Diệp Tử Long đuổi ra khỏi nhà họ Diệp như một con chó, hoàn toàn sẽ bị vứt bỏ.
Cho dù ông ta thuyết phục thế nào cũng vô dụng.
"Không nói được gì nữa hả?", Lưu Tú Cầm đắc ý ra mặt.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách để bọn họ gặp nhau nhiều hơn, cho dù phải ép buộc!"
"Tôi tin rằng khi nhìn thấy thế lực của cậu Lâm, Tiểu Tuyết nhất định sẽ đổi ý".
Nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần lập tức nổi giận: "Ý bà là con gái chúng ta lẳng lơ hả? Nếu có một ông già nào đó giàu có hơn tôi xuất hiện trước mặt bà, có phải bà cũng định bỏ đi không?"
"Cái gì?"
"Lão già khốn kiếp, ông còn nói cả tôi nữa, nếu tôi muốn đi thì đã đi từ lâu rồi. Cái đồ vô lương tâm, tôi đi theo ông chịu khổ bao năm như thế..."
Lưu Tú Cầm làm mình làm mẩy, vừa đấm vừa đá Hàn Tại Dần, sau đó ngồi xổm xuống đất gào khóc.
Hàn Tại Dần chẳng còn tức tối gì được nữa, vội vàng ngồi xuống an ủi. Mặc dù Lưu Tú Cầm chẳng ra làm sao, nhưng năm đó có bao người theo đuổi mà bà ta lại lựa chọn Hàn Tại Dần, quả thực không phải chỉ vì tiền.
Nhưng ai ngờ sau khi kết hôn, Lưu Tú Cầm như biến thành một người khác, tham lam không tả nổi.
"Bộp..."
Đúng lúc này, một tiếng vang vọng ra, Lưu Tú Cầm đứng bật dậy. Thấy chị Hạ đang lau nhà, cây lau nhà đụng phải mặt bàn, bà ta không khỏi thở dài một hơi.
Bà ta cứ tưởng Hàn Tử Di đang nghe lén, bởi vì Hàn Tuyết đã ra ngoài rồi.
Bây giờ vẫn chưa lên kế hoạch xong xuôi, nhưng không thể để Hàn Tuyết biết được. Ngay sau đó, sắc mặt bà ta trầm xuống.
Bà ta đi tới trước mặt chị Hạ, chẳng nói chẳng rằng điều gì, cứ thế giơ tay lên rồi giáng xuống.
"Bốp, bốp..."
Hai cái tát vang dội đánh vào mặt, chị Hạ ngây ra như phỗng, không hiểu vì sao Lưu Tú Cầm lại đánh mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!