Giọng nói không lớn nhưng lại như sét đánh ngang tai khiến Lưu Tú Cầm sửng sốt.
Hàn Tại Dần đã nhắc Lưu Tú Cầm vào hôm đầu tiên đến sống, Lưu Tú Cầm vội vã gọi về cho nhà của mình bảo họ đến tham quan, giữ thể diện cho mình.
Nếu bây giờ mà chuyển đến sống ở phòng cho người giúp việc, đến lúc đó, nhà bà ta đến thì mặt mũi của bà ta mất sạch.
“Tú Cầm, xin lỗi đi, nhịn một chút…”, Hàn Tại Dần lại nhắc nhở.
Lưu Tú Cầm liên tục biến sắc, bà ta đứng dậy cắn răng nói: “Sương Nhi, tôi xin lỗi, tôi không nên đánh cháu…”
Hạ Sương Nhi xua tay: “Đừng cô ạ, cháu cũng có lỗi…”
“Còn người nữa thì sao?”
“Xin lỗi chị Hạ!”, Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Lưu Tú Cầm tức giận quát: “Diệp Phàm, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tao không đánh cô ta!”
“Bà mắng chị ấy cũng không được, chị Hạ phục vụ cho chúng ta thì cũng là người một nhà, xin lỗi ngay!”
“Mày… tao…”
Lưu Tú Cầm tức đau cả người nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của Diệp Phàm, bà ta vẫn cắn răng nói: “Cô… Hạ, tôi xin lỗi, tôi sai rồi…”
“Hừ!”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho bà thôi, nhớ đấy!”
Mấy người Diệp Phàm đi về phía phòng chính ở giữa, chỉ còn lại Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm và Hàn Tuyết.
“Mẹ, bố nói vậy có ý gì?”
Đợi mấy người đó đi hết, Hàn Tuyết mới hỏi: “Người nhà họ Lưu là chuyện gì vậy?”
“Mẹ kể chuyện chuyển nhà với bà của con, mọi người đều rất vui vẻ, mấy ngày nữa họ muốn đến đây”, Lưu Tú Cầm háo hức nói, cảm thấy rất đắc ý.
Hàn Tuyết nhíu mày: “Mẹ đã bàn với Diệp Phàm chưa? Cứ thế tự mình quyết định!”
Vừa nhắc đến Diệp Phàm, tâm trạng tốt lập tức biến mất, trong lòng Lưu Tú Cầm ảm đạm.
“Hàn Tuyết, con đừng quá đáng. Mẹ nói cho con biết, dù Diệp Phàm ở bên ngoài có tốt đẹp thế nào thì cậu ta cũng là một thằng ở rể, cậu ta không thể xóa bỏ được thân phận này”.
“Mẹ là mẹ vợ của nó, mẹ mời nhà mẹ ruột của mình đến còn phải được cậu ta cho phép sao?”
“Chuyển đến nhà mới thì phải tụ họp chúc mừng, tổ chức tiệc chứ, con hiểu không?”
“Con phải nhớ cho rõ thân phận của mình, đầu tiên con là con gái của mẹ, sau đó mới là vợ của cậu ta. Theo quy củ, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể bắt con ly hôn với nó, sau đó tìm một chàng rể giàu có cho con!”
Lưu Tú Cầm nói đâu ra đó, còn đưa ra cái lý lẽ cho Hàn Tuyết khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ.
“Mẹ, đã thời đại nào rồi mà còn nói như vậy? Lối suy nghĩ của mẹ thật khác người, mẹ đừng quên con mà ly hôn với Diệp Phàm thì mẹ phải chuyển đến sống ở căn nhà cũ kia!”