Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Phàm và Hoắc Thanh Thanh lái xe rời khỏi đó.
Hôm sau, thời tiết âm u, mưa bay lất phất.
Diệp Phàm không về nhà mà ngủ luôn ở chỗ của Hoắc Thanh Thanh.
Đương nhiên là anh ngủ trên sofa rồi.
"Hoắc Thanh Thanh, cô biến thành gấu trúc rồi, mắt thâm xì!", thức dậy và nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh, Diệp Phàm mở miệng trêu đùa.
"Hừ, ai cần anh lo!", Hoắc Thanh Thanh bước tới đạp cho anh một cú, khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Chả hiểu nổi, tôi đi đây", Diệp Phàm cạn lời, nói một câu rồi đứng lên đi ra ngoài.
"Khốn kiếp, ngủ một giấc cũng không yên!", sau khi Diệp Phàm đóng cửa lại, Hoắc Thanh Thanh vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Diệp Phàm là người đàn ông đầu tiên ngủ lại chỗ này của cô ta, thậm chí còn là người đàn ông đầu tiên tới đây.
Là một cô gái còn trong trắng, làm sao mà cô ta ngủ được, nhỡ nửa đêm Diệp Phàm làm gì...
Nhưng sự thật chứng minh là cô ta nghĩ nhiều rồi, cả đêm Diệp Phàm ngủ chẳng khác nào một con lợn chết.
Cô ta thì ngược lại, chạy ra mấy lần liền, thấy chiếc chăn trên người Diệp Phàm rơi xuống là lại đắp lên cho anh.
Nhìn vào bộ phận nhô lên của anh, cô ta xấu hổ tột độ.
Sau khi Diệp Phàm đi khỏi đó, anh lái xe đón Hàn Tuyết và Lưu Tú Cầm tới nghĩa trang ở phía bắc thành phố để tham gia tang lễ của bà cụ.
"Diệp Phàm, tối qua cậu đi đâu? Vì sao hôm nay tới đón mẹ con tôi muộn như thế?", trên xe, Lưu Tú Cầm lạnh lùng hỏi.
"Kẹt xe", Diệp Phàm thuận miệng đáp.
"Vớ vẩn!"
"Tôi thấy cậu không phải kẹt xe, mà là rúc vào ổ chăn của con ả nào rồi ấy chứ!", Lưu Tú Cầm phẫn nộ quát lớn.
Hàn Tuyết cũng nhìn về phía Diệp Phàm, bởi vì trên người anh có hương nước hoa thoang thoảng, cô cũng ngửi thấy, chỉ không hỏi mà thôi.
"Mẹ nói oan cho con rồi, tối qua con đi tham gia một bữa tiệc nên trên người mới có mùi nước hoa", Diệp Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Dù sao anh cũng không làm gì trái với lương tâm, hôm qua bị một đám con gái vây quanh, hương nước hoa ảm vào người anh, anh cũng chẳng thể làm gì được.
"Ha ha, tiệc ấy hả? Tiệc toàn phụ nữ đúng không?", Lưu Tú Cầm cười lạnh, bà ta sắp không kìm nén được cơn giận nữa rồi.
Diệp Phàm nhìn về phía Hàn Tuyết rồi nói: "Tiểu Tuyết, sau khi tham dự tang lễ của bà nội xong, anh sẽ dẫn em đi kết bạn với bọn họ, sẽ có ích cho công việc của em sau này".
"Thôi, em tin anh!", Hàn Tuyết mỉm cười nói.
"Có ích thật mà, là người nhà họ Hoắc ở thành phố Cảng", Diệp Phàm lại nói thêm.
"Để sau rồi nói!", nụ cười của Hàn Tuyết trông càng tự nhiên hơn.
Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, anh muốn cấp bằng khen cho mình luôn rồi, dùng chiêu lấy lùi làm tiến này hay thật.
Tuy rằng ban nãy Hàn Tuyết không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô làm anh sợ gần chết.
Mặc dù không làm gì có lỗi với Hàn Tuyết, nhưng đi làm bia đỡ đạn cho người ta, nếu giải thích không ra lẽ thì sẽ xảy ra động đất mất thôi.
"Tiểu Tuyết, sao con lại tin cậu ta dễ dàng như thế? Không có chủ kiến gì cả!", Lưu Tú Cầm bất mãn hô lên.
"Mẹ à, hôm nay là ngày đưa tang của bà nội, mẹ bớt nói vài câu đi", giọng nói của Hàn Tuyết hơi trầm.
"Hừ!"
Lưu Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, bà ta quay đầu lại, hằm hè với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, Tiểu Tuyết không đi thì tôi đi, cậu mà quen biết với người nhà họ Hoắc thì mặt trời mọc từ đằng tây mất, cậu có dám đưa tôi đi không?"
"Mẹ, mẹ nói ít thôi, mẹ đi hợp tác hay là đi đắc tội với người ta?", Hàn Tuyết bất mãn nói.
Khác với Lưu Tú Cầm, Hàn Tuyết không muốn dính dáng gì nhiều đến những gia tộc lớn, bởi vì cô không thích bợ đỡ người khác.
Đến nghĩa trang phía bắc thành phố, trên cơ bản người nhà họ Hàn đã có mặt đầy đủ rồi.
Hàn Bách Hào là người đứng đầu tiên, ôm di ảnh của bà cụ gào khóc, khiến người ta phải thương xót rơi lệ.
Đám họ hàng của nhà họ Hàn cũng lần lượt bước lên vái lạy. Lúc đến lượt Diệp Phàm, Hàn Bách Hào bỗng quát lớn: "Diệp Phàm, mày vái xong là đòi đi hả? Mày phải quỳ xuống sám hối với bà mới phải!"
Tiếng quát tháo đột ngột ấy khiến mọi người giật mình, không biết vì sao Hàn Bách Hào vẫn dám gây hấn với Diệp Phàm.
Hôm qua Diệp Phàm đã làm bọn họ sợ vỡ mật rồi, ai còn dám quát anh nữa?
"Bách Hào nói đúng lắm, Diệp Phàm, mày phải quỳ xuống sám hối với bà mới phải!", Hàn Húc Đông cũng mở miệng nói.
Hai bố con Hàn Tử Hiên và Hàn Minh Chung cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kiên quyết.
Diệp Phàm lạnh lùng nói: "Bọn họ chỉ vái lạy, vì sao tôi phải quỳ xuống?"
"Vì sao?"
"Mày còn dám hỏi vì sao à?"
Hàn Bách Hào nổi giận quát: "Nếu không vì đám sát thủ nhăm nhe con dao Long Lân của mày thì làm sao bà nội lại bị giết cơ chứ? Mày nói xem có phải là liên quan đến mày không? Có phải mày nên quỳ xuống sám hối không?"
Diệp Phàm nói với vẻ mặt âm trầm: "Tôi nói là không liên quan gì đến tôi! Ngược lại thì tôi nhận được một tin tức, cây gậy của bà nội bị mất ở cục cảnh sát, chứng tỏ hung thủ có thể có mục đích khác!"
"Hừ, bớt ăn nói xằng bậy đi! Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, mày có quỳ xuống trước mộ bà nội không!", Hàn Bách Hào gào thét giận dữ.
"Đồ điên!", Diệp Phàm lạnh lùng nói một câu rồi xoay người bỏ đi.
Trong lòng anh cảm thấy âm trầm, sao tự nhiên Hàn Bách Hào lại như nổi điên lên rồi chống lại anh như thế? Phải biết rằng hôm qua gã ta còn sợ khiếp vía nữa.
"Được lắm!"
Hàn Bách Hào nhe răng cười, nhìn đám họ hàng của nhà họ Hàn rồi tuyên bố: "Với tư cách là gia chủ, tôi tuyên bố xếp Diệp Phàm vào danh sách kẻ địch của nhà họ Hàn, bất cứ ai qua lại với hắn cũng sẽ là kẻ địch của nhà họ Hàn!"
"Cái gì?"
Mọi người ngạc nhiên hô lên, không hiểu Hàn Bách Hào đang làm gì, định tuyên chiến với Diệp Phàm à?
Nhưng có nhất thiết phải thế không?
Hình như Diệp Phàm chưa bao giờ coi nhà họ Hàn ra gì cả.
"Hàn Bách Hào, cậu có ý gì hả?", Lưu Tú Cầm đang đứng bên cạnh mở miệng chất vấn.
"Thím ba, loại người bất trung bất hiếu như thế này không xứng làm con rể của nhà họ Hàn chúng ta, nếu chú thím không muốn bị xóa tên khỏi gia phả của nhà họ Hàn thì mau chóng cắt đứt quan hệ với hắn đi!", Hàn Bách Hào gằn giọng nói.
"Vớ vẩn!"
Từ trước tới nay Hàn Tại Dần vẫn luôn im lặng, nhưng lúc này ông ta đột nhiên bùng nổ. Chuyện gì ông ta cũng có thể nhẫn nhịn được, ngoại trừ chuyện bị xóa tên khỏi gia phả.
"Bách Hào, rốt cuộc ý cậu là sao? Vì sao cậu lại đối xử với với chúng tôi như thế?", Hàn Tại Dần quát.
"Chú ba, xóa tên Diệp Phàm ra khỏi nhà họ Hàn là một tâm nguyện của bà nội, vả lại cũng chính bởi vì hắn nên bà nội mới bị ám sát, bây giờ hắn còn không chịu quỳ xuống sám hối, chú nói xem có nên đoạn tuyệt quan hệ với loại người như thế không?", Hàn Bách Hào ăn nói hùng hổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!