Lăng Việt thu Giang Châu vào trong tay, lại nhận nhau với Mục Y Nhân, tình nồng ý đậm nên cần tạm thời hai ngày để ổn định tình hình.
Hôm nay, một nhà ba người chú ba đã đứng đợi ở ga đường sắt Giang Châu từ sớm.
Thấy hơi lâu, Lăng Tuyết không khỏi hơi mất kiên nhẫn.
"Bác cả đến khi nào mới tới?"
"Nhanh thôi, Bác cả con đi đường xa, chậm trễ chút cũng là chuyện bình thường.”
Chú ba thầm cười một tiếng, hai mắt đều toát lên sự hưng phấn.
"Tiểu Tuyết, chút nữa con nhớ theo anh em họ con nói chuyện nhiều chút. Bọn nó đều học tập tại yến kinh, kiến thức rộng rãi, có thể chỉ điểm cho con. Vả lại tranh thủ lôi kéo quan hệ với mấy đứa nó, biết đâu có lợi ích về sau.
Mẹ Lăng Tiết đứng bên cạnh cũng nói thêm:
"Đúng vậy! Họ hàng thân thích nên có quan hệ tốt mới được. Tương lai có việc cần giúp đỡ, so với người ngoài thì người trong nhà dễ nói chuyện hơn nhiều."
Lăng Tuyết liếc mắt.
"Dựa vào bọn họ sao? Con thà đốt nhang cầu khấn chú thím hai đã mất phù hộ còn hơn.”
Chú ba nhướng mày, đẩy kính mắt, lạnh lùng nói:
Advertisement
"Con vừa nói gì vậy?”
"Ba so với con càng là biết rõ hơn rất nhiều. Năm đó ở Giang Châu, chỉ có nhà chúng ta biết
thân phận của thím hai! Vả lại, Bác hai vừa mới gặp chuyện, Bác cả dựa vào thế lực của
Hoa gia đã, nhanh chóng đứng vững ở Yến Kinh. Với địa vị đó, họ còn thèm nhiều lời với chúng ta hay sao?"
"Mày im ngay!"
Chú ba quát lạnh một tiếng.
"Bác hai mày gieo gió thì ắt phải gặp bão, hiện tại, bác cả đã đứng vững ở Yến Kinh, về sau
Advertisement
mày cần phải tỏ ra thân thiết hơn biết chưa?"
Mẹ Lăng Tuyết thấy vậy cũng vội vàng khuyên giải nói:
"Nha đầu ngốc, cha con nói không sai đâu! Bác hai con đã không còn chút giá trị gì, thử hỏi xem bọn họ làm gì được cho nhà chúng ta? Coi như Lăng Việt bây giờ đã là bạn trai của Mục Y Nhân đi chăng nữa nhưng dù sao lại nó vẫn kém xa nhà của bác cả. Con vẫn nên lấy lòng bác cả nhiều hơn, còn Lăng Việt Nam không đáng lo, về sau đối phó với nó là được.”
Lăng Tuyết thất vọng thở dài thở ra một hơi, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù cô bị cha mẹ ảnh hưởng, cho nên có chút ngạo mạn. Thế nhưng, cô ít nhiều vẫn còn có lương tri. Mặc dù hiện tại cô xem thường Lăng Việt, nhưng đối với nhà Bác cả cô không có bất kì tình cảm gì!
Cô đã có dự cảm ít nhiều, mừng thọ ông nội lần này, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cô cũng không muốn nói nhiều.
Nhà bác cả ở Yến Kinh bây giờ đang ở thời kì phát triển, Lăng Việt cũng không thể nào so bì
được.
Đây là chênh lệch thực lực.
Nhà bác cả có thể nhẹ nhàng nghiền ép Lăng Việt và Mục Y Nhân ra thành bột mịn.
Ngay tại thời điểm cô thở dài, bên tai lại vang đến giọng nói tràn đây hưng phấn của cha cô.
"Anh cả đến rồi kìa.”
Lăng Tuyết nhìn về phía trước, một người hao hao giống cha cô cùng với bốn người khác đang đi về phía bên này.
So với cha của cô thì người gọi là bác cả này có hai đầu lông mày phô ra trông rất khí thế, cộng với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị trông như không có cảm xúc gì. Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ toàn thân mang hàng hiệu xa hoa.
Đi phía sau lưng là một thanh niên trông lớn hơn cô hai tuổi và có một bé gái khoảng bảy tám tuổi.
Hai đứa bé cũng là toàn thân mặc đồ hiệu. Nhà Lăng Tuyết có thể nói là không tệ, nhưng đối mặt với nhà của bác cả trong nháy mắt liên trở nên thấp kém! Cao thấp đã quá rõ ràng!
"Anh cả!"
Chú ba một mặt rạng rỡ chạy ra nghênh đón, gương mặt lạnh lùng của bác cả lúc này mới
hiện ra một nụ cười mờ nhạt.
"Vất vả cho chú ba quá, bận rộn như vậy còn ra đây đón anh.”
"Anh cả sao lại nói như vậy? Khó lắm anh mới về đây một chuyến, thân là em trai, em không đi đón thì ai đi.”
"Chị dâu để đồ đạc em xách cho."
Bà ta cũng không khách khí, đem hành lý trong tay đưa cho ông ta, thân eo thẳng tắp, một
mặt ngạo nghề, hệt như là đưa đồ cho hạ nhân..
"Vậy làm phiền chú ba rồi!"
"Chị dâu đừng khách khí, Hai đứa nhỏ này là lăng Nhiên và Lăng Tâm à? Chớp mắt, đều đã cao lớn như vậy! Lớn lên chắc cũng xinh đẹp giống hệt anh cả.”
Thím cả đứng bên canh nghe mấy lời xu ninh này cũng má ruột mà cười ha ha.
"Chú ba vẫn biết nói chuyện như vậy. Nhưng mà Tiểu Tuyết cũng xinh không kém, mấy năm này không thấy, Tiểu Tuyết cũng là cao lớn, nở nang ra nhiều nha!”
Mẹ Lăng Tuyết một mặt cười nịnh nói:
"Chị dâu quá khách khí rồi, vẫn là gen của chị tốt hơn. Lăng Tuyết, mau lên đây chào hỏi Bác cả thím cả đi."
Lăng Tuyết tuy cảm thấy rất khó chịu khi cha mẹ cô nịnh nọt nhà bác cả, thế nhưng cô cũng
không thể không nghe lời.
Cô tiến lên phía trước, hướng về phía bác trai bác gái cúi đầu chào hỏi.
"Cháu chào bác trai, cháu chào bác gái ."
"Ừ ừ! Tiểu Tuyết lớn lên xinh đẹp hẳn, nếu có diệp đi Yến Kinh, thím cả mối cho com một tấm chồng thật tốt! Nếu con ở Yến Kinh phát triển sự nghiệp, cha mẹ con cũng có thể hưởng phúc rồi."
Nghe xong lời này, mẹ Lăng Tuyết hai mắt mở to ra.
"Vậy thì tốt quá, Tiểu Tuyết, còn không mau cám ơn thím cả đi."
"Cám ơn cái gì? Đều là người trong nhà."
Chú ba cười nói:
"Anh cả, chị cả chúng ta vẫn là đi trước đi, em đã đặt đặt chỗ cho mọi người ở khách sạn Giang Châu rầu, để em đưa mọi người đi."
"Cũng được, đi thôi!"
Một đoàn người cùng lên hai chiếc xe.
Chú ba cũng không tìm Taxi mà thuê hai chiếc Mercedes tới đón người. Dù sao, nhà của bác cả xưa đâu bằng nay, loại taxi bình thường nhất định là không được rồi.
Bác cả và chú ba ngồi chung một chiếc, mấy người khác thì cùng trên ngồi một chiếc Mercedes, chạy về hướng khách sạn Giang Châu.
Trên xe, sắc mặt bác cả có chút âm trầm.
"Chú ba, anh nghe nói, Lăng Việt trở về rồi?"
"Đúng! Anh cả, Lăng Việt hơn nửa tháng trước đột nhiên trở về, em cũng bị nó làm cho giật cả mình."
"Nghĩ không ra nó mạng lớn như vậy! Bị đánh gẫy hai chân, sói trong núi không có làm thịt nó, ngược lại còn để nó chạy thoát!"
"Đâu chỉ vậy? Nó không những trốn thoát, hai chân nó cũng đã lành lặn như chưa có gì xảy ra. Hiện tại, nó là bạn trai của Mục Y Nhân, cũng không cần lo cái ăn cái mặc."
"Đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Xem ra, nó đúng là quá may mắn rồi!"
"Đúng vậy"
Dừng một chút, chú ba nhịn không được thấp giọng hỏi:
"Anh cả, em có câu này không biết có nên nói hay không."
"Nói
"Lăng Việt lần này trở về, tính khí đã thay đổi không ít. Nếu nó biết anh hiện tại cùng Hoa gia
làm ăn, liệu có. .. ?"
Mắt bác cả nhăn lại, khẽ cười một tiếng.
"Anh biết suy nghĩ của chú! Nhưng. . . Như vậy thì sao? Anh hiện tại, không phải là người mà Lăng Việt có thể trêu chọc! Dù cho nó có cô bạn gái nhỏ kia làm chỗ dựa, nhưng cũng chỉ là hạng tép riêu không đáng nhắc tới thôi!"