CHƯƠNG 90: THẬT RA TÔI RẤT CÓ TIỀN Chê cười, khinh bỉ.
Đây là cái gọi là liên hoan nhân viên cũ, trở thành một nơi để nịnh bợ và giễu cợt người khác.
Đó cũng là lý do Lý Phàm không muốn đến.
Liên hoan gì đó đều là giả dối, nam nữ nhân viên làm loạn đủ kiểu, đàn ông thì tâng bốc, làm ra vẻ với nhau.
Anh nhìn một vòng đã biết mười mấy người ở đây đều là nhân viên cũ của Spa Đình Mỹ lúc trước, đều không còn làm việc ở đó nữa.
“Lý Phàm, anh đến sao không thông báo một tiếng để tôi đi đón. Sao vậy, hai lần trước tôi gọi anh anh không đến, bây giờ Tô Nhã mời thì anh đến, có phải không nể mặt người anh em này quá rồi không?”
Người nói lời này chính là Triệu Hải, lúc này, anh ta tươi cười đứng dậy ôm lãy vai Lý Phàm, trông rất nhiệt tình và hiên hòa.
Nhìn qua còn tưởng là bạn cũ gặp lại, quan hệ đặc biệt hòa thuận.
Lý Phàm hờ hững nhìn Triệu Hải một cái, bây giờ anh ta trở nên dối trá như vậy rôi sao?
Anh ta gọi mình lúc nào?
Đi vào phòng bao, Triệu Hải đưa một ly rượu vang đỏ cho anh, nói: “Nào, hôm nay hiếm khi Lý Phàm đến đến đây một chuyến, mọi người cùng nâng ly nào, đây là người anh em tốt của tôi đấy”
Mọi người vốn thờ ơ với Lý Phàm, trước đây lúc ở Spa Đình Mỹ đã là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý, hơn nữa tiếng tăm ở Hán Thành còn rất tệ, là một tên rác rưởi bám váy đàn bà, rất nhiều người thấy anh đều tránh không kịp.
Nhưng nếu Triệu Hải đã nói thế, cả đám người vì nịnh bợ anh cũng đều nở nụ cười, đồng loạt nâng ly.
Lý Phàm bất đắc dĩ cười khẩy, uống rượu, sau đó ngôi xuống ở một góc.
Nhưng đương nhiên Triệu Hải sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Anh ta đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Dương ở bên cạnh, người sau hiểu ý lên giọng: “Tôi nói này Lý Phàm, chán anh thật đấy, lân nào Triệu Hải gọi anh liên hoan anh đều không nghe máy, sao vậy, đổi số rôi à? Hay là không ưa Tổng Giám đốc Triệu, hoặc là không coi mấy bạn cũ chúng tôi ra gì?”
Thẩm Dương chính là một con chó của Triệu Hải, chỉ cần một ánh mắt đã biết trong lòng Triệu Hải đang nghĩ gì, xem thường Lý Phàm, muốn sỉ nhục anh, khiến anh khó xử.
Lời nói này khiến mọi người chỉ trích Lý Phàm: “Đúng đó Lý Phàm, đừng nói anh nghĩ mình là con rể của nhà họ Cố nên xem thường mấy đồng nghiệp cũ chúng tôi nhé”
“Nói không chừng bây giờ người ta phất lên rồi, đương nhiên trong mắt không có chúng ta, dù sao cũng là con rể của nhà họ Cố, nhà giàu mà”
“Ha ha, đừng nói đùa nữa, anh ta có thể phất lên ư? Danh tiếng ở Hán Thành đã tệ như thế rồi, nghe nói địa vị ở nhà họ Cổ còn không sánh bằng một con chó trông cửa nữa ấy chứ”
“Ha ha, Thẩm Dương, anh đừng nói đùa với Lý Phàm nữa, bây giờ trong mấy người chúng ta, Tổng Giám đốc Triệu là lợi hại nhất!”
Đám người vẫn không ngừng chế giễu Lý Phàm, đồng thời còn không quên lấy lòng Triệu Hải.
Triệu Hải đắc ý ngôi trên sofa, hai chân vắt chéo, thưởng thức rượu vang đỏ, phất tay vờ khách sáo: “Chao ôi, đều là bạn cũ với nhau, tôi chỉ mở một cửa hàng nhỏ mà thôi, không có gì cả, nửa năm lời được có mười lăm tỷ”
Nhưng nụ cười trên môi anh ta đã bán đứng ý muốn khoe khoang trong lòng anh ta rồi.
Mọi người nghe vậy lại tiếp tục nịnh bợ.
Lại nhìn Lý Phàm ngồi một mình trong góc, Triệu Hải cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái!
Nhớ lúc trước, anh ta và Lý Phàm cũng coi như anh em tốt.
Nhưng vì Cố Họa Y, hai người cãi nhau ầm ï một trận.
Bây giờ nhìn thấy Lý Phàm thế này, trong lòng anh ta cũng rất thoải mái.
Tên rác rưởi như vậy mà xứng ở bên Cố Họa Y sao?
“Này, Lý Phàm, đang hỏi cậu đấy, sao không trả lời hả, chảnh thế?” Sắc mặt Thẩm Dương lạnh lùng, có vẻ rất không vui.
Không ngờ tên ngu ngốc này lại bình chân như vại ngồi ăn.
Đây là xem thường mình hay xem thường Triệu Hải thế?
Lý Phàm cười ha ha nói: “Không có gì, gân đây khá bận, không có thời gian ra ngoài, ở đây, tôi xin nói một tiếng xin lỗi với mọi người, với Tổng Giám đốc Triệu. Hơn nữa, hôm nay tôi cũng không định đến”
Trong lòng mấy tên này nghĩ gì, Lý Phàm đều hiểu cả.
Chút mưu kế và thủ đoạn đó thật sự chẳng là gì so với Long Môn cả.
Mấy trò này từ năm sáu tuổi Lý Phàm đã biết chơi rồi.
Triệu Hải cười to hai tiếng, nói: “Được rồi được rồi, hiếm khi mọi người tụ tập với nhau, mỗi người nhường một câu đi”
Triệu Hải uống một ly rượu, đột nhiên chuyển đề tài, nói đến Lý Phàm: “Lý Phàm, nghe nói anh vẫn còn làm ở Spa Đình Mỹ? Sao rồi, sau khi tôi đi, Vương Phú Tường còn nhằm vào anh không?”
Lý Phàm cười ha ha đáp: “Bình thường”
Nếu nói với bọn họ Spa Đình Mỹ bị mình bỏ một trăm hay mươi tỷ ra mua lại, sắc mặt bọn họ sẽ như thế nào nhỉ?
Thẩm Dương ở bên cạnh lập tức cười châm chọc: “Chắc chắn vẫn bị nhằm vào như lúc trước thôi, nếu anh không tiếp tục làm việc được nữa thì nhớ đến tìm Tổng Giám đốc Triệu nhé.
Đúng rồi, nghe nói anh không được nhận con gái của mình, còn ầm ï ly hôn với Cố Họa Y à? Có phải là thật không?”
Sau câu này, cả phòng bao đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người dựng thẳng tai lên.
Cố Họa Y là cái tên vừa nghe thôi đã khiến người ta phải suy nghĩ, là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu người đàn ông ở Hán Thành.
Không ngờ tiên nữ như vậy lại lấy một tên vô dụng như Lý Phàm.
Triệu Hải cũng hơi tập trung, chú ý từng lời nói từng hành động của Lý Phàm.
“Đây chỉ là lời đồn thôi, bây giờ chúng tôi rất tốt” Lý Phàm cười nhạt trả lời.
Thẩm Dương cười ha ha.
Triệu Hải thì nói ngay: “Đừng nói ly hôn thật nhé? Lý Phàm, anh như thế là không đúng rồi, biết bao nhiêu năm vẫn không ra làm sao cả, để một đại mỹ nhân như Cố Họa Y đi theo anh chịu tội thì chẳng tốt tí nào”
Triệu Hải vẫn luôn nhớ nhung Cố Họa Y, bây giờ anh ta rất muốn đứng trước mặt cô, chứng minh rằng mình xuất sắc hơn Lý Phàm!
Mình thành công hơn Lý Phàm!
Lý Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Chịu tội gì chứ, tình cảm giữa chúng tôi vẫn luôn rất tốt, không cần Tổng Giám đốc Triệu phí tâm đâu”
Mọi người nhìn nhau nở nụ cười, trong mắt đều là ý châm chọc Lý Phàm.
Tên này đúng là biết giả vờ, diễn sâu quá.
Tình cảm không tốt thì cứ nói không tốt, giả vờ nói rất tốt làm gì?
Triệu Hải đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Lý Phàm, võ vai anh nói: “Trước kia tôi có kêu người đi nghe ngóng biết bây giờ anh còn đang làm công việc cấp thấp nhất trong Spa Đình Mỹ, đã biết bao lâu rồi, sao ngay cả chức trưởng nhóm cũng không có thế?”
Đến rồi, Triệu Hải bắt đầu làm khó rồi.
Lý Phàm cười khẽ: “Đúng thế, vì cuộc sống thôi, công việc cấp thấp nhất cũng không có gì không tốt, đâu giống các anh, ai cũng là ông chủ lớn tổng giám đốc, tôi thật sự thấy hâm mộ lắm đấy: Nếu Triệu Hải muốn tìm cảm giác hơn người từ mình thì cứ nể mặt anh ta thôi, mình cũng không thiếu cái đó.
Hơn nữa những thứ này thật sự rất nhàm chán.
Sau này, ai lên như diều gặp gió, ai xuống dốc không phanh đều không nói chắc được.
Triệu Hải cười như không cười, vỗ vai Lý Phàm: “Không sao, cố gắng lên, cố mỗi tháng thu nhập được tâm ba mươi triệu”
Lý Phàm nhún vai.
Thẩm Dương ở một bên nghe vậy thì cười nói: “Lý Phàm, gần đây Triệu Hải mới mở tiệm, còn đang tuyển người, hay anh suy nghĩ thử xem? Nói với anh Hải, chắc chắn anh ấy sẽ không bạc đãi anh, dù sao trước đây hai người cũng là anh em tốt mà”
Triệu Hải bĩu môi ngồi yên trên sofa, nhấm nháp rượu vang đỏ, đợi Lý Phàm lên tiếng cầu xin mình.
Thoải mái quá!
Không ngờ cũng có ngày Lý Phàm có chuyện cần nhờ mình!
“Đúng đó Lý Phàm, đây là cơ hội nghìn năm có một, tôi cũng muốn đi nữa, anh Hải, anh cảm thấy tôi thế nào?” Người bên cạnh hâm mộ hỏi.
“Tôi cũng muốn đi, nghe nói thu nhập tháng trước của cửa hàng anh Hải đã hơn cả tỷ rồi, cũng có mười mấy nhân viên!”
Tô Nhã cũng vô cùng hâm mộ, vẻ mặt sùng bái ngồi sát bên cạnh Triệu Hải không ngừng ma sát nũng nịu.
Trong phòng bao vốn dĩ chỉ có mười mấy người, lúc đầu đều tự trò chuyện riêng, nhưng bây giờ đột nhiên nghe thấy đề tài của Thẩm Dương, ai cũng trở nên rất tích cực, vội vàng nhìn về phía Triệu Hải.
Bọn họ đến liên hoan vốn dĩ là có mục đích.
Cũng hết cách thôi, vì đây chính là hiện thực.
Bọn họ đều là người bình thường, chỉ đơn giản là muốn có một công việc tốt thôi.
“Tổng giám đốc Triệu, anh có thiếu người không?”
“Anh Hải, anh thấy em thế nào…”
Lúc này, Tống Văn Văn đang ngồi bên cạnh cũng đến gần Triệu Hải, chớp đôi mắt to.
Đây chính là đại gia đó!
Hôm nay cô ta xin Tô Nhã dẫn mình ra ngoài là để nịnh bợ đại gia Triệu Hải này.
Dù quỳ trên giường gọi bố thì sao chứ, nằm kiếm tiền thoải mái biết bao nhiêu.
Đám người không ngừng ầm ï, muốn Triệu Hải tỏ thái độ.
Triệu Hải lại nhìn sang Lý Phàm, cười hỏi: “Lý Phàm, anh nghĩ sao, chỉ cần anh nhờ tôi, tôi sẽ để anh làm trưởng nhóm, tiền lương ba mươi triệu, thế nào?
Mọi người nghe thấy thế thì đều giật mình!
Ba mươi triệu?
Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lý Phàm bằng ánh mắt nóng rực, thậm chí là ghen tị!
“Lý Phàm, anh còn đang suy nghĩ cái gì vậy, còn không mau cảm ơn Tổng Giám đốc Triệu, đây là cơ hội tốt đó!”