CHƯƠNG 898: CHUYỂN NGUY THÀNH AN
Lúc này sắc mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cực kỳ khó coi. Bọn họ không ngờ ông cụ Cố lại xem trọng Cố Họa Y như vậy. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì bọn họ sẽ không tin mọi chuyện trước mắt là sự thật.
Bọn họ đều kinh ngạc, không hiểu nổi kết quả này. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nghe ý của ông cụ hình như rất để ý Cố Họa Y.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong có linh cảm xấu, nói vậy rất có khả năng Cố Họa Y sẽ là người thay thế ông cụ?
Nghĩ đến quyền lực to lớn của nhà họ Cố, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sa sầm mặt, vô thức muốn lên tiếng, ông cụ Cố trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này bọn họ mới im miệng.
“Ông nội nhất định không sao đâu. Lý Phàm đã đi mời thần y Hầu Đức Dương rồi.” Cố Họa Y nói.
Cố Thiệu Dũng phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, lập tức mỉa mai nói: “Cháu gái ngốc của bác, cháu đừng lấp liếm cho qua. Cậu ta có tư cách gì, thân phận gì mà mời được thần y Hầu Đức Dương? Cháu không thấy chuyện này rất lạ sao? Cháu cũng đừng quá trông chờ vào cậu ta.”
Cố Họa Y không phản bác, vì cô tin Lý Phàm có thể làm được.
“Họa Y, cháu là người mà ông coi trọng nhất trong tất cả mọi người. Nếu ông không còn nữa, nhà họ Cố sẽ giao lại cho cháu.”
Ông cụ Cố lên tiếng.
Lúc Lý Phàm bước vào, tim đập thình thịch. Khi con người sắp chết thường sẽ nói những lời tốt đẹp. Đây là lẽ thường tình.
Nhưng anh không ngờ ông cụ Cố lại để ý Cố Họa Y như vậy, kết quả này khiến anh vô cùng bất ngờ.
Cố Họa Y khóc nói: “Ông nội, ông sẽ không sao đâu.”
Cố Thiệu Dũng không nhịn được nói: “Ba, Họa Y còn trẻ, ba để con bé gánh vác trách nhiệm của nhà họ Cố hình như không thích hợp lắm.”
Đã đến giây phút quan trọng nhất, ông ta cũng chẳng để ý gì nữa. Ông ta có mất nhiều hơn nữa cũng không thể mất những thứ này. Ông ta nhất định phải lên tiếng ngăn lại cho bằng được.
Sắc mặt ông cụ Cố lạnh như tiền nói: “Con câm miệng cho ba.”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng cực kỳ khó coi, lúc này ông cụ Cố lại lấy di chúc ra, mỉm cười nói với Cố Họa Y: “Cháu ký tên trước đi!”
Cố Thiệu Dũng cắn chặt răng, vô cùng không cam lòng. Ông ta vô thức đoạt lấy di chúc ký tên của mình lên trước. Hành động này khiến mọi người đều ngây ra như phỗng.
Ông cụ Cố tức giận nói: “Ai kêu con ký tên.”
Cố Thiệu Dũng cười lạnh lùng nói: “Ba yên tâm đi. Có con ở đây nhà họ Cố sẽ càng ngày càng hưng thịnh.”
Cố Thiệu Dũng nghĩ ông cụ Cố sắp chết rồi nên không cần kiêng kỵ gì nữa. Nếu ông cụ vẫn còn sống khỏe mạnh chắc chắn ông ta sẽ không dám làm vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ thoi thóp của ông cụ, Cố Thiệu Dũng biết ông cụ Cố đã không còn đủ sức xoay chuyển đất trời nữa rồi.
Ông cụ Cố thở dài, nói với Cố Họa Y: “Thật ra đến bây giờ ông mới biết những sựđóng góp của con đối với nhà họ Cố. Những thứ này nên là của con, ai ngờ lại bị hai kẻ vong ơn này cướp mất rồi.”
Cố Họa Y không nói gì, cô chỉ thấy đau lòng. Cô không quan tâm đến hợp đồng gì đó, cô chỉ muốn ông nội sống khỏe mạnh, bình yên.
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, Hầu Đức Dương vội vàng đi vào, thấy Lý Phàm, anh ta lập tức yên tâm.
Thấy Hầu Đức Dương đến, Lý Phàm nhìn anh ta bằng ánh mắt biết ơn.
“Ông là ai? Ai bảo ông xông vào đây?” Cố Thiệu Dũng không quen Hầu Đức Dương, cau mày nói.
Hầu Đức Dương đúng mực nói: “Tôi là Hầu Đức Dương. Tôi đến đây theo lệnh của một người.”
Sau khi Hầu Đức Dương nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng đang tự hỏi không biết người nào có uy tín như vậy lại có thể mời được thần y Hầu Đức Dương đến đây. Nhưng tất cả bọn họ đều đã quên lời nói lúc nãy của Cố Họa Y.
Hơn nữa, bọn họ đều nghĩ chắc chắn Lý Phàm sẽ không có tư cách đó. Vì thế ngay lập tức liền loại Lý Phàm ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đanh mặt. Chuyện gì thế này? Sao thần y Hầu Đức Dương lại đến đây? Nếu đối phương đã đến chẳng phải bọn họ xong đời rồi sao?
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng là khó coi nhất. Ông ta hít một hơi thật sâu, hoang mang tột độ. Ông ta thấy mình sắp đi đời nhà ma rồi.
Lúc nãy ông ta đã tự ý ký tên vào di chúc, lỡ như ông cụ Cố khỏe mạnh lại, chẳng phải ông ta không còn đường sống nữa sao?
“Chắc chắn là có quý nhân giúp đỡ.” Những người có mặt ở đây ngoài Lý Phàm và Cố Họa Y biết rõ sự thật ra còn có Cố Bội San cũng biết việc này là do Lý Phàm làm. Nhưng cô ta vẫn giữ bí mật giúp anh, không hề lên tiếng giải thích.
Mọi người chỉ có thể gật đầu, cho rằng có quý nhân nào đó đang giúp đỡ bọn họ.
Ông cụ Cố cứ tưởng đó là người quen cũ của mình, cảm thán nói: “Không ngờ cuộc đời tôi cũng không đáng buồn lắm. Đến phút cuối lại có bạn cũ ra tay giúp đỡ.”
Lý Phàm cũng không nói gì. Mối quan hệ này thăng hoa quá nhanh. Anh từ cháu trai trực tiếp trở thành bạn cũ của ông cụ Cố.
hàng động mờ ám nào, cuối cùng chỉ đành cắn răng, hậm hực rời đi.
Cố Họa Y nói: “Mọi người đều ra ngoài cả đi.”
Sau khi cô thấy Hầu Đức Dương đến thì biết chắc ông nội đã được cứu rồi. Tuy không chắc chắn tuyệt đối, nhưng tỉ lệ thành công vẫn rất cao.
Cố Thiệu Dũng thầm rủa ông cụ Cố đi đời nhà mà, nguyền rủa Hầu Đức Dương không cứu sống được ông cụ Cố.
Khoảng nửa giờ sau, trong lúc mọi người đang lo lắng không yên thì Cố Thiệu Dũng lại chỉ lo nhìn thời gian, dần dà ông ta bắt đầu thấy đắc ý. Đã lâu như vậy, phỏng chừng ông cụ Cố đã hết thuốc chữa rồi.
Cuối cùng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hầu Đức Dương mệt muốn ngất xỉu. Lý Phàm sải bước lên đỡ Hầu Đức Dương. Hầu Đức Dương đầu đầy mồ hôi, cảm thán nói: “Ngại quá đã làm lỡ thời gian của mọi người, thành công rồi.”
Khi Hầu Đức Dương nói xong câu này, đám người Cố Họa Y đầu tiên là sững sờ, sau đó ai cũng mỉm cười vui mừng.
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhăn như mướp đắng, Lý Phàm không nhịn được nói: “Bệnh của ông cụ là sao thế? Tại sao ông cụ đột nhiên bị bệnh?”