CHƯƠNG 877: PHONG THỦY KHÔNG TỐT
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest nhìn Lý Phàm đầy hối lỗi, nói: “Rất xin lỗi anh Lý, đã gây rắc rối cho anh rồi.”
Lý Phàm xua tay nói: “Không sao đâu, bây giờ anh có thể đưa em trai mình đi được rồi.”
Sau khi gã đàn ông đầu trọc mặc vest biết Lý Phàm không tính toán nữa, anh ta nhìn gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm, lạnh lùng nói: “Nghe thấy anh Lý nói chưa, còn không mau đi thôi?”
Nghe xong, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm sửng sốt một hồi, anh ta nhìn anh trai mình, anh ta vẫn còn ân oán chưa giải quyết xong với gã đàn ông chột mắt, hơn nữa hôm nay phải quyết đấu, nếu anh ta bỏ đi, há chẳng phải sẽ khiến người ta tưởng rằng anh ta bỏ chạy hay sao?
Nói cho cùng thì chuyện gì ra chuyện đó, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đành phải nói với anh trai mình chuyện này, gã đàn ông đầu trọc mặc vest giận dữ hét lên: “Đến lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến mấy thứ vặt vãnh này hả, sau này bớt gây chuyện đi, nếu không anh cũng không bảo vệ được em đâu.”
Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm trở nên nản chí, anh ta biết anh trai mình không phải đang nói đùa, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ thôi.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest cũng không quên nhắc nhở: “Sau này em vẫn nên rửa tay gác kiếm đi, chuyện nhỏ thì có thể nháo, nhưng lớn chuyện lên thì phải làm sao, em vẫn nên tỉnh lại đi.”
“Anh, em không hiểu.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm cảm thấy khó hiểu, anh ta cũng có chút tiếng tăm ở Hán Thành, anh ta không muốn rửa tay gác kiếm.
Gã đàn ông đầu trọc mặc vest hờ hững nói: “Cảnh sát Hà là bạn của anh Lý, anh nghĩ tám phần là do em náo loạn lớn quá cho nên anh Lý mới giúp Cảnh sát Hà.”
Lúc này gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm mới hiểu ra, chẳng trách Lý Phàm và Cảnh sát Hà có thể xuất hiện ở đây, nếu không phải gã đàn ông đầu trọc mặc vest nhắc nhở thì anh ta thực sự không biết.
“Anh à, em hiểu rồi.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm không nói hai lời, anh ta nhận sai trước, giọng điệu dịu lại, anh ta nói với gã đàn ông chột mắt: “Hôm nay tôi thua rồi, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của tôi.”
Được anh trai khai sáng, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm muốn hóa thù thành bạn, chủ yếu là để làm gương với Lý Phàm, đồng thời cũng để cho gã đàn ông chột mắt thể diện.
Ngược lại, nếu gã đàn ông chột mắt không xuống nước, nếu đối phương cứ tiếp tục gây rắc rối thì cũng sẽ chịu thiệt.
Gã đàn ông chột mắt có chút kinh ngạc, anh ta không ngờ đối phương luôn cứng rắn lại tỏ ra yếu thế trước, nhưng mà anh ta nghĩ đến anh trai của gã trọc đầu đeo kính râm là thuộc hạ của ngài Thiên, anh ta suy nghĩ, không bằng giải quyết trong hòa bình đi, đúng lúc có thể kết thân với gã đàn ông đầu trọc mặc vest.
Hơn nữa chuyện hôm nay vẫn chưa thể đoán trước được, nếu cứ tiếp tục trận quyết đấu thì anh ta nhất định sẽ bị gã đầu trọc mặc vest này nhắm vào, anh ta vẫn nên tạm thời thu liễm lại một chút.
“Đầu trọc, anh xin lỗi tôi làm gì? Chúng ta là bạn bè, không phải chỉ vì chút lợi ích thôi sao, ban đầu cũng trách tôi, nếu tôi nhịn một chút thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi.” Gã đàn ông chột mắt không quên cho gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm thể diện.
Không lâu sau, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm và gã đàn ông đi chột mắt đã hòa giải, gã đàn ông đầu trọc mặc vest nói: “Chuyện hôm nay, về thân phận của anh Lý, các người không được tiết lộ ra ngoài.”
Mặc dù gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm và gã đàn ông chột mắt không biết lý lo nhưng bọn họ cũng không dám không nghe theo, nếu gã đàn ông đầu trọc mặc vest đã dặn dò rồi thì bọn họ cũng không thể đi hỏi được.
Lý Phàm nhìn Hà Băng, cười nói: “Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.”
Hà Băng rất hài lòng với kết quả này, đây là kết quả cô ta muốn thấy nhất, cô ta cười nói với Lý Phàm: “May mà có anh, nếu không thì không thể giải quyết dễ dàng được rồi.”
Vừa rồi Hà Băng còn tưởng đầu Lý Phàm bị úng nước, làm việc quá bốc đồng, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy một màn này của Lý Phàm, cô ta đột nhiên phát hiện ra anh đã chuẩn bị xong từ trước, mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của anh rồi.
Sau khi giải quyết xong sự việc trước mắt, Hà Băng nói với Lý Phàm vụ án lớn gần đây đã được giải quyết rồi, Lý Phàm thờ ơ nói: “Nếu cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Hà Băng gật đầu, trong lòng cảm thấy nợ anh rất nhiều, dù sao cô ta cũng chưa trả ơn anh bao nhiêu, nhưng đối phương lại giúp cô ta rất nhiều.
Đột nhiên Hà Băng nghĩ ra một ý hay, cô ta cười nói với Lý Phàm: “Tối nay anh có rảnh không? Hay là anh đến nhà tôi ăn cơm nhé.”
Lý Phàm nghe xong có chút sững sờ: “Cũng được, nhưng mà đến nhà cô có chút không tốt.”
“Có gì không tốt? Sao thế, anh chê phòng nhà tôi không tốt hay là phong thủy nhà tôi không tốt?” Hà Băng có chút không vui, cô ta nhíu mày.
Sau khi Lý Phàm thấy đối phương hiểu lầm, anh vội vàng xua tay giải thích: “Tôi không có ý đó, dù sao thì đến nhà cô sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô.”
sau khi anh đồng ý, Lý Phàm đến nhà Hà Băng.
Khi Lý Phàm nhìn thấy Hà Băng sống trong một khu dân cư thì anh có hơi ngạc nhiên, anh tưởng gia đình của Hà Băng sẽ sống trong ở biệt thự, ai biết được nơi Hà Băng đang sống lại là một khu dân cư bình thường.
Không phải Lý Phàm có ý coi thường Hà Băng, mà là anh cảm thấy Hà Băng phải sống trong một tiểu khu cao cấp mới đúng.
Hà Băng nói: “Tôi và ba mẹ không có nhu cầu cao về nhà ở, chỉ cần có thể sống là được, không chú trọng quá nhiều.”
Lý Phàm trả lời: “Thật ra, gia đình các người sống trong tiểu khu cao cấp cũng không có gì quá đáng.”
“Chủ yếu là do ba tôi thôi, ông ấy làm việc trong cơ quan cấp cao của Hán Thành nhưng làm việc rất liêm chính cho nên rất tiết kiệm.” Hà Băng vuốt tay.
Lý Phàm thở dài, lúc này mới hiểu ra, xem ra gia đình này không quá mưu cầu danh lợi, anh rất khâm phục, chí ít trên đời này không có bao nhiêu người làm được điều này.
Sau khi hai người gõ cửa, người mở cửa là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng xét trên đường nét thì có thể thấy lúc còn trẻ đối phương chắc hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp.