CHƯƠNG 82: LỘ TẨY RỒI
Cố Họa Y im lặng, cô cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên có suy nghĩ này.
Dựa theo ý của Kim Thiện Na, toàn bộ Hán Thành chỉ có mười tấm thiệp mời màu vàng này!
Từ Thiên Hải không đủ tư cách lấy được, vậy Lý Phàm dựa vào cái gì mà lấy được?
Kim Thiện Na mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng bận rộn của Lý Phàm trong phòng bếp, trong lòng rất ghét bỏ, nói: “Được rôi, Họa Y, tớ biết cậu vẫn luôn hi vọng Lý Phàm có tiền đồ, nhưng cậu cũng nên thực tế một chút, anh ta chính là đồ ăn bám, cậu ôm ảo tưởng lớn như vậy vê anh ta làm gì chứ? Mặc dù lần trước quả thật anh ta đã xử lý rất tốt chuyện ở Caesars Palace, nhưng cũng chỉ là hưởng chút ánh sáng của người ta mà thôi “
Đúng lúc này, Lý Phàm bưng đĩa trái cây đã gọt đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười: “Vừa gọt, còn tươi mới.
Kim Thiện Na liếc nhìn Lý Phàm, câm thiệp mời trong tay, cười hỏi: “Lý Phàm, tôi hỏi anh, thiệp mời này là anh lấy được sao?”
Lý Phàm cười mấy tiếng, không trả lời mà nhìn vê phía Cố Họa Y nói: “Đi đi, hiểm khi có một cơ hội, không cân phải lo lắng cho anh”
Cố Họa Y khẽ run, đôi mày lá liễu hơi nhíu lại, nhìn Lý Phàm hỏi: “Anh bảo em đi?”
Nói xong, trong lòng cô lại hơi tức giận.
Lý Phàm ngốc thật hay là đang giả ngốc đây.
Chẳng lẽ anh không biết rất có thể tấm thiệp mời này là do Từ Thiên Hải tặng à, thế mà anh còn bảo mình đi?
Kim Thiện Na cũng mỉm cười, Lý Phàm này đúng là không phải quả trứng mềm bình thường thôi đâu.
Nếu tấm thiệp mời này thật sự là Từ Thiên Hải lấy được, vậy cách làm bây giờ của anh chẳng khác nào dâng vợ mình vào trong ngực người khác!
Cố Họa Y đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lý Phàm, sau đó cầm túi nói với Kim Thiện Na: “Na Na, chúng ta đi, nếu người ta đã muốn tớ đi, vậy sao tớ lại không đi chứ!”
Nói xong, Cố Họa Y nghiêng đầu, quay người xỏ chân vào giày cao gót rời đi.
Kim Thiện Na cười hì hì câm thiệp mời, trước khi đi, không quên khẽ vỗ lồng ngực Lý Phàm, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi: “Lý Phàm, anh được lắm, đẩy vợ mình ra bên ngoài.
Cũng khó trách, dù sao anh cũng không thể cho Họa Y một cuộc sống tốt. Yên tâm, chờ Họa Y ly hôn với anh, tôi nhất định sẽ tìm một người bạn gái phù hợp cho anh.”
Nói xong, Kim Thiện Na hất mái tóc dài, đuổi theo Cố Họa Y đi ở phía trước.
Ra cửa, Cố Họa Y đứng bên cạnh xe của Kim Thiện Na, trong lòng buồn bực khó chịu.
“Họa Y, cậu làm gì mà gấp gáp như vậy, giận Lý Phàm sao?” Kim Thiện Na đi ra, ôm cổ Cố Họa Y, trêu chọc.
Hừ!
Cố Họa Y hừ lạnh, quay đầu nhìn cửa nhà, tức giận hét vào trong nhà: “Lý Phàm, anh chính là kẻ hèn nhát!”
Sau đó, cô mở cửa xe, dứt khoát bảo Kim Thiện Na lái xe đi.
Đâu tiên hai người ăn cơm Tây ở bên ngoài, sau đó mới đi đến phòng âm nhạc Vienna.
Đêm nay, phòng âm nhạc Vienna chính là tiêu điểm khiến toàn bộ Hán Thành chú ý.
Trải thảm đỏ, bên ngoài có đàn nhạc lộng lẫy, có sân khấu trình diễn.
Những chiếc xe sang trọng nối liền không dứt dừng trên thảm đỏ, nam thanh nữ tú xinh đẹp lộng lẫy bước xuống xe, đều là nhân vật có máu mặt của Hán Thành, cũng có không ít cô chiêu cậu ấm đến tham gia náo nhiệt tối nay.
Xung quanh phòng âm nhạc Vienna trưng đầy áp phích tuyên truyền, vô cùng thích mắt, hấp dẫn không ít truyền thông.
Kim Thiện Na chở Cố Họa Y chậm rãi vào đến cửa lớn, vừa muốn đi vào, phía sau truyền đến tiếng gọi lớn.
“Họa Y, Họa Y, em đến rồi, anh chờ em rất lâu”
Lúc này Từ Thiên Hải giống như con chó đang vẫy đuôi từ đằng xa chạy đến, đi giày Tây, còn chải tóc hất ngược về phía sau, thoạt nhìn vô cùng gọn gàng, cũng vô cùng đẹp trai.
Kim Thiện Na liếc nhìn Từ Thiên Hải, cười khúc khích: “Từ Thiên Hải, anh đặc biệt chải chuốt à? Kiểu tóc này cũng không hợp với anh, cái trán to như vậy, tôi còn tưởng là mặt lừa đấy”
“GÓI”
Từ Thiên Hải lập tức điên lên, nhưng nhìn sang Cố Họa Y ở bên cạnh, cố nén giận nắm chặt tay, nhẫn nhịn hít thở sâu nói: “Kim Thiện Na, tôi không so đo với cô”
Sau đó, anh ta cười tươi với Cố Họa Y, nói: “Họa Y, chúng ta vào đi, sắp bắt đầu rồi”
Cố Họa Y cũng lặng lẽ nhéo cánh tay Kim Thiện Na, ra hiệu cô ta đừng nói lung tung.
Hai người này vốn không hợp nhau.
Bởi vì, trước đây Từ Thiên Hải từng theo đuổi Kim Thiện Na, nhưng bị từ chối.
Tính tình Kim Thiện Na kiêu căng ngạo mạn, vốn chẳng coi ai ra gì.
Dùng lời nói của bản thân cô ta, trừ phi là kiểu bạch mã hoàng tử khiến toàn thành phố chú ý, cô ta mới có thể ngước nhìn.
Sau đó, ba người cầm thiệp mời vào trong.
Tất nhiên Từ Thiên Hải không chú ý đến thiệp mời màu vàng trong tay Cố Họa Y, vừa bước đi ở phía trước vừa tự tâng bốc mình, nói lần này mình bỏ ra bao nhiêu công sức mới lấy được thiệp mời, còn nói sau khi buổi hòa nhạc kết thúc sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho Cố Họa Y.
Cố Họa Y và Kim Thiện Na đi theo sau lưng Từ Thiên Hải, Kim Thiện Na ở đằng sau vẫn luôn học theo dáng vẻ của Từ Thiên Hải, nhại lại lời nói của anh ta.
Làm vậy khiến Từ Thiên Hải vô cùng đau đầu, mấy lần suýt không nhịn nổi.
Vẫn may, Cố Họa Y kịp thời ngắt lời: “Chúng tôi ngồi ở hàng thứ nhất”
Cố Họa Y nhìn, lúc này mới phát hiện vị trí hàng thứ nhất có tâm nhìn tuyệt vời, hơn nữa chỉ có mười chõ.
Mà khoảng cách với hàng thứ hai ở đằng sau lên đến hai mét.
Vừa nhìn đã biết là vị trí dành cho những người có thân phận địa vị cao nhất nơi này.
Từ Thiên Hải nhìn Cố Họa Y và Kim Thiện Na, nghi ngờ hỏi: “Các em ngồi ở hàng thứ nhất?”
Lúc này anh ta mới nhận ra, sao mình ngồi ở hàng thứ tư, còn Cố Họa Y lại ngôi hàng thứ nhất?
Như thế này là sao vậy?
Sau đó, anh ta lại ảo tưởng, chẳng lẽ là Giám đốc Lâm đặc biệt sắp xếp vị trí này?
Dù sao mình cũng trả gấp đôi, nghĩ thấy cũng đúng lắm.
Không quan trọng, ngồi chỗ nào cũng vậy, chủ yếu là niềm vui bất ngờ lúc sau.
Từ Thiên Hải vốn cũng không phải đến nghe buổi hòa nhạc, đương nhiên sẽ không chú ý đến vị trí ngồi.
“Không sao, các em ngồi đi, anh ngồi ở phía sau, lát nữa khi kết thúc, em chờ anh ở cửa ra vào, anh có niềm vui bất ngờ dành cho em” Từ Thiên Hải thoải mái cười nói rồi đi về phía hàng ghế thứ tư.
Cố Họa Y ngại ngùng cười với anh ta, kéo Kim Thiện Na ngồi xuống.
Còn là vị trí chính giữa!
Trong lòng Cố Họa Y nghỉ ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Na Na, cậu nói xem, đây thật sự là Từ Thiên Hải sắp xếp sao?”
Kim Thiện Na nhún vai nói: “Ai biết, có lẽ là vì nịnh nọt cậu nên bỏ ra rất nhiều tiền, mặc kệ đi, cậu cứ coi anh ta là lốp xe dự phòng là được”
Cố Họa Y lườm cô ta, nói: “Suy nghĩ này của cậu không đúng, đây không phải là đùa bốn người ta sao?”
“Ai bảo anh ta bằng lòng nịnh nọt chứ, hơn nữa, vốn dĩ tớ nhìn anh ta đã thấy khó chịu rồi” Kim Thiện Na thầm nói.
Chỉ thoáng chốc, buổi hòa nhạc bắt đầu rồi.
Chương trình kéo dài suốt một tiếng.
Cuối cùng là tiết mục then chốt lên sàn, tất nhiên là khúc dương cầm ‘Bầu trời’ nổi tiếng nhất của ngài .Joe Hisaishi.
Cố Họa Y rất kích động, nắm chặt hai tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Đây là một bữa tiệc dành cho thính giác.
Mãi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, Cố Họa Y còn chưa thỏa mãn.
Rời khỏi hội trường âm nhạc, Từ Thiên Hải đã chờ ở cửa từ lâu, trên mặt tràn đầy ý cười, còn ôm một bó hoa hồng to, trông có vẻ là muốn tỏ tình.
“Họa Y, anh tặng em, lát nữa anh dẫn em đến một nơi” Từ Thiên Hải giơ bó hoa hồng ra.
Cố Họa Y rất xấu hổ, không muốn nhận.