CHƯƠNG 810: AI MÀ KHÔNG BIẾT LÀM MÀU
“Cậu chủ của ông là ai?” Lý Phàm thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên với dáng vẻ quản gia kia lập tức bắt đầu ho khan một tiếng để tạo thế: “Cậu chủ nhà tôi không thể nào là người bình thường được, nếu nói ra, bảo đảm có thể dọa chết cậu.”
Lý Phàm không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương khoác lác.
Lúc này, người đàn ông với dáng vẻ quản gia kia mới bắt đầu giới thiệu: “Cậu chủ nhà chúng tôi là một trong những thanh niên xuất sắc nhất Hán Thành, Tông Tuấn Viễn phương diện nào cũng giỏi.”
Lý Phàm xem thường điều này. Một trong những thanh niên xuất sắc nhát Hán Thành chắc hẳn ai cũng có thể được chọn, hơn nữa người được chọn trên cơ bản đều là con nhà giàu.
Lại nói tiếp cũng thật nực cười, những thanh niên xuất sắc gia đình bình thường khác đều không được chọn, con nhà giàu lại được chọn, đúng là một chuyện châm chọc lớn.
Người thanh niên ho khan một tiếng nói: “Quản gia Trương, ông không biết tôi là người thế nào à? Tôi muốn khiêm tốn một chút.”
Quản gia Trương cười hì hì. Ông ta biết đây là cậu chủ thích, hai người một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng, gần như là diễn Song Hoàng ở đây.
Người thanh niên mỉm cười nói với Lý Phàm mỉm: “Ông anh, chỉ phiếu ba tỷ ở đây, biết điều thì vẫn nên cầm tiền rời đi.”
“Không sai, cậu còn không mau cầm tiền rời đi.” Quản gia Trương cũng một xướng một họa nói.
Sau khi Lý Phàm nghe xong lại nhận lấy tờ chỉ phiếu ba tỷ. Tông Tuấn Viễn nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức vui mừng. Anh ta kết luận anh chắc chắn cầm tiền rồi rời đi. Sau khi nghĩ tới đây, anh ta lại không khỏi mừng thầm.
Ngay cả Cố Họa Y cũng sửng sốt, nhìn Lý Phàm với vẻ mặt kỳ lạ, không biết anh rốt cuộc định làm gì. Lẽ nào đối phương thật sự cầm tiền rời đi sao?
Nhưng ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu cô một giây đã biến mát. Nếu bây giờ Lý Phàm cầm tiền rời đi, vậy không phải là Lý Phàm mà cô quen biết.
Quản gia Trương cười trêu tức: “Cậu cầm tiền xong thì đi đi, lúc này mới xem như thức thời.”
Đúng lúc đó, Lý Phàm đột nhiên nhất thời dùng sức, tờ chỉ phiếu ba tỷ lập tức trở thành mảnh giấy vụn.
Sau đó anh tiện tay lên, mảnh giấy vụn rơi xuống đất.
Có không ít người lén lút nhìn qua, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều như rỉ máu. Đây là tờ chỉ phiếu ba tỷ đấy. Đối phương làm như vậy lại tương đương với xé nát ba tỷ. Bọn họ đều không ngờ Lý Phàm to gan như vậy, không ngờ lại xé nát tờ chỉ phiếu.
Tông Tuần Viễn tức muốn nỗ phổi. Người này xé tờ chỉ phiếu của anh ta ngay tại chỗ, điều này rõ ràng là đang tát vào mặt anh ta.
Quản gia Trương sa sầm mặt, lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Đúng là cho mặt mũi còn không biết xấu hồ.
Cậu đã chọc vào cậu Tông thì chắc chắn phải chết.”
Lý Phàm cười mà không nói gì. Anh đã nghe những lời này không ít lần, hễ là người nào nói với anh như thế hoặc chính là không nói được nữa hoặc làm cháu chắt.
Tông Tuần Viễn cố nén giận, đột nhiên cong môi lên nói: “Rất tốt, anh rất dũng cảm, dám xé chỉ phiếu của tôi. Nhưng anh có biết hậu quả của nó là gì không?”
“Hậu quả chính là cậu phải bồi thường cho cậu Tông ba tỷ.” Quản gia Trương ở với Tông Tuần Viễn lâu, lập tức đoán được suy nghĩ của cậu Tông lập tức tiếp lời.
Cố Họa Y nhíu mày. Mặc dù ba tỷ là một con số nhỏ nhưng dự án của cô còn chưa có lãi, nếu gom ba tỷ chắc hẳn rất rắc rồi.
Cô không khỏi nhíu mày. Lý Phàm cũng quá kích động rồi. Nếu anh bình tĩnh hơn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Cho dù chỉ phiếu bị xé nát, đối phương cũng không chịu thua thiệt gì, nhưng bây giờ đối phương lại khăng khăng như vây, không biết còn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mọi người nghe thấy Tông Tuấn Viễn đòi bồi thường ba tỷ đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt thương hại.
Bọn họ chỉ có thể nói đối phương làm màu quá mức, đây chỉ là tự chuốc họa vào thân thôi.
Bọn họ đều buồn bực Lý Phàm rốt cuộc lấy dũng khí đâu ra, không ngờ lại xé nát chỉ phiếu ba tỷ. Ba tỷ, số tiền này tương đương tiền lương nửa đời người đấy.
Tông Tuần Viễn cũng không sợ Cố Họa Y sẽ bỏ tiền giúp Lý Phàm. Nếu cô bỏ tiền ra, anh ta có thể nắm lấy cơ hội giễu cợt anh là một thằng ăn bám. Đến lúc đó danh tiếng của anh sẽ càng thối hơn.
“Anh không trả cho tôi ba tỷ hôm nay thì đừng mong đi đâu được.” Tông Tuấn Viễn cười lạnh nói.
Lý Phàm mỉm cười nói: “Ba tỷ đang ở trong thẻ này, tôi sẽ chuyển cho anh ngay bây giờ.”
“Anh có số tiền đó sao?” Khi Tông Tuấn Viễn nghe vậy, cảm giác như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. Anh ta không ngờ tới lúc này rồi mà Lý Phàm vẫn còn nói đùa được.
Anh ta thấy bộ quần áo mà Lý Phàm mặc trên người cộng lại còn chưa tới ba triệu, lại kết luận đối phương là một tên nghèo mạt, nếu thật sự có ba tỷ, sợ rằng quần áo mặc trên người cũng phải rất đắt.
Lý Phàm lập tức chuyển khoản. Khi Tông Tuần Viễn nhìn tin nhắn của ngân hàng được gửi tới thì sửng sốt, không ngờ anh thật sự chuyển khoản cho mình thật. Kết quả này làm anh ta hơi ngạc nhiên.
Anh ta bất giác dụi con mắt, nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt hay thật sự là ba tỷ. Lẽ nào Lý Phàm có ba tỷ thật?
Tông Tuần Viễn hừ lạnh một tiếng: “Chắc hẳn vợ anh cho anh số tiền này chứ gì.”
Mọi người vừa rồi cũng vô thức cho rằng Lý Phàm có tiền thật chuyển qua. Bọn họ bát giác liên tưởng đến anh là chồng của Cố Họa Y, chắc hẳn sẽ nhận được không ít lợi ích.
Lý Phàm biết bắt kể mình nói gì, những người này đều không tin lời anh nói.
Tông Tuần Viễn cố ý đùa giỡn trước mặt Cố Họa Y, nói với cô: “Tối nay cô đi chơi với tôi chứ? Tôi có quen với một ông chủ quán bar, có thể bao cả quán.”
Cố Họa Y lập tức từ chối. Thứ nhất là cô không có hứng thú với Tông Tuần Viễn, thứ hai là trong lòng cô chỉ có Lý Phàm. Quan trọng nhất là cô không thích những nơi như quán bar, cho dù đối phương có bao cả quán cũng vô dụng thôi.
Lý Phàm nhìn Tông Tuấn Viễn mặt dày mày dạn như vậy không khỏi nhíu mày. Người này rõ ràng muốn trồng cỏ xanh thành thảo nguyên lớn trên đầu anh mới thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!