CHƯƠNG 741: ĐỆ TỬ CAO NHÂN
*Phì phò, không được rồi, tôi sắp không thở được rồi, tôi phải tới bệnh viện khám bệnh, bằng không thật sự sẽ chết mắt, tạm biệt cậu em.”
Tư Không Minh cúi người, bộ dạng đau khổ từ từ xoay người, khó khăn tiến về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Thầy Lý Phàm không nói gì, cũng không ngăn cản mình, cuối cùng tâm trạng căng thẳng của Tư Không Minh cũng được thả lỏng.
Ôi mẹ ơi, cuối cùng dáng vẻ giả vờ đáng thương bán thảm cũng lừa được thằng nhãi này rồi, thật không dễ dàng gì, ông vốn định kiếm chút tiền dưỡng già, kết quả lại bị mắt trắng.
Ngay cả mấy đồ đệ trong tay cũng chết sạch, sau này thậm chí một người đưa ma cũng không có, sao Tư Không Minh ông lại bi kịch như vậy, thật sự bi kịch đến tột đỉnh?
Tư Không Minh thầm mặc niệm ba giây cho mình, rồi vễnh tai nghe động tĩnh phía sau, không có âm thanh nào, điều này đã làm trái tim đang treo lơ lửng của ông hoàn toàn được thả lỏng.
Tư Không Minh chậm rãi, giả vờ khó khăn bước đi hơn 100 mét, sau khi ước tính khoảng cách đã đủ an toàn, ông không còn giả vờ nữa, mà sải bước, dùng công pháp khinh thân Đạo môn, bắt đầu chạy như bay ngay.
Vèo, Tư Không Minh chạy được một khoảng xa, bỗng có cảm giác tự do bay nhảy, thậm chí còn cảm thấy giờ mình đã chạy hết tốc độ rồi.
Lúc Tư Không Minh đang thầm mừng rỡ như điên, định tới nơi nào đó để ăn uống cho đỡ sợ, thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của Lý Phàm.
“Trông ông đâu giống người bị nội thương, ông giả vờ không hề thành tâm gì cả, tôi phải cho đánh giá một sao mới được.”
Tư Không Minh đang mừng rỡ như điên bỗng nghe thấy tiếng Lý Phàm, nên cả người lảo đảo, ngã thẳng xuống đắt, dưới lực đẩy quán tính, ông trượt dài hơn mười mét.
“Ui da! Eo của tôi, lần này đụng trúng vật cứng rồi, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ngã nhào trên đường trong lúc bỏ chạy, hôm nay tôi ra ngoài không xem ngay, nên gặp phải năm hạn xui xẻo rồi.”
Tư Không Minh nằm dưới đất ra sức xoa eo, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Lý Phàm, cảm thấy mình thật sự đụng phải khắc tinh rồi.
Trong lòng Tư Không Minh đã sắp sụp đổ, Lý Phàm đuổi theo bằng cách nào, lúc nãy ông đã nghe kỹ động tĩnh phía sau rồi, hoàn toàn không có tiếng bước chân.
Chẳng lẽ Tư Không Minh ông bị lãng tai? Không thể nào, tai ông rất thính, nên ông dựa vào thính giác để kiếm cơm.
Tư Không Minh khó hiểu, bắt đầu nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt thận trọng: “Cậu em à, cậu có biết kính già yêu trẻ không, không ngờ cậu dám hù lão già như tôi, lần này tôi bị ngã đến mức suýt mắt nửa cái mạng, cậu nói thử xem tôi có nên ăn vạ cậu không?”
Lý Phàm cười khẩy: “Ha ha, ông nằm dưới đất không dậy nỏi, là đợi tôi tới đỡ ông dậy à? Tôi thích nhất là dìu lão già ăn vạ đó, mấy người thường được tôi dìu đều có kết cục rất đẹp.”
Tư Không Minh trợn mắt nói: “Tư Không Minh tôi không phải người ăn vạ, nên không cần ai dìu cả, tôi thích nằm dưới đất, định cứ thế ngủ một đêm, cậu đừng bận tâm đến tôi, cậu thích làm gì thì làm đi.”
Tư Không Minh định mặt dày đến cùng, hôm nay dù mắt hết mặt mũi, cũng không được giúp Lý Phàm, cho dù dùng vũ lực ông cũng không thể khuất phục.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn Tư Không Minh, dịu dàng nói: “Xem ra tôi vẫn nên đưa ông đến bệnh viện sẽ tốt hơn, bằng không ông ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.”
Lý Phàm vừa nói vừa sờ vào hông, một mảnh dao lam bỗng xuất hiện trong tay anh.
Nhìn thấy mảnh dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Lý Phàm, rồi nhớ lại cách lấy mảnh dao gần như không nhìn thấy rõ của anh lúc nãy, Tư Không Minh đã hoàn toàn mắt bình tĩnh.
“Sao… sao cậu lại biết chiêu này, đây là phương thức thất truyền của Đạo môn, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị cao nhân kia? Nhưng cũng không phải.”
“Thất truyền? Ông không biết không có nghĩa nó bị thất truyền, từ nhỏ tôi đã thường chơi như vậy, ông mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”
Mảnh dao nhảy múa trên đầu ngón tay Lý Phàm như vũ công, cảnh tượng quỷ dị này làm Tư Không Minh ra sức nuốt nước bọt.
Công pháp của Đạo môn cũng có thể điều khiển linh hoạt mảnh dao trên đầu ngón tay, hơn nữa phải cực kỳ cao thâm, chỉ có những tên trộm có tiếng trong giang hồ, trở thành vua trộm, mới có thể học được chiêu này.
Nhưng từ khi tứ đại vua trộm trên giang hồ chết, chiêu thức này cũng bị thất truyền, ba Tư Không Minh từng là một trong tứ đại vua trộm, hồi nhỏ ông đã nhìn thấy ba mình nghịch dao như thế, nên vẫn nhớ như in.
“Rốt, rốt cuộc cậu là ai? Cậu là đồ đệ của vua trộm nào?”
“Tôi không phải là đồ đệ của ai cả, ông chỉ cần nghe tôi nói, rồi làm theo lời căn dặn của tôi, thì tôi sẽ truyền phương thức Đạo môn bị thất truyền này cho ông, thế nào?”
Tư Không Minh nhất thời đau khổ: “Cậu em à, cậu không thể đổi người khác ư, sao cứ khăng khăng nhờ vả ông già này thế?”
“Vi ông là trộm, giờ tôi chỉ cần tên trộm giúp đỡ.” Lý Phàm quả quyết nói.
Tư Không Minh vươn tay ra sức dụi mắt, định chảy ra mấy giọt nước mắt làm bộ đáng thương.
“Cậu em à, cậu đừng trêu ông già này nữa, bản lĩnh của cậu còn nhanh nhẹn hơn vua trộm, cùng lắm tôi chỉ là tên trộm có tiếng, vẫn còn kém xa cậu, thật sự không thể giúp được cậu.”
“Nếu ông không giúp, vậy tôi không khách sáo nữa.”
Mảnh dao trong tay Lý Phàm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vung về phía yết hầu Tư Không Minh, lần này anh hoàn toàn không nương tay, chỉ cần mảnh dao rơi xuống, chắc chắn có thể lầy mạng ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!