CHƯƠNG 714: CHỈ CÓ NƯỚC QUỲ XUỐNG
Thấy tên đầu trọc tiếp tục phát động tấn công, tay Lý Phàm bỗng dùng lực.
Nắm đấm của tên đầu trọc bị Lý Phàm bóp nát ngay, cơn đau dữ dội làm tên đầu trọc bỗng phát ra tiếng hét thảm thiết.
“ÁI Tay của tôi! Tay của tôi bị phế rồi.”
Sau khi bóp nát nắm đắm của tên đầu trọc, Lý Phàm khẽ cười nói: “Mới đau như vậy mà anh đã không chịu nỗi rồi?”
Sau khi chế giễu tên đầu trọc, Lý Phàm liền giơ một ngón tay chọt vào nắm đắm của anh ta.
*Phụt” tiếng vang rất khẽ vang lên.
Mặc dù tiếng động rất nhỏ, nhưng tên đầu trọc không thể vung nắm đấm được nữa.
Trên nắm đắm của tên đầu trọc bỗng xuất hiện một hố máu, là bị ngón tay của Lý Phàm chọt vào.
Hồ máu rất sâu, hiện ra xương trắng âm u.
Lý Phàm thu hồi ngón tay, chế giễu nhìn tên đầu trọc: “Anh còn muốn đánh nữa không? Nếu anh cảm thấy đánh không lại tôi, thì các anh có thể cùng xông lên.”
Mấy người bao vây Lý Phàm đều ngạc nhiên.
Tên đầu trọc là người giỏi nhất trong số họ, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy, hơn nữa còn rất thảm hại.
Bọn họ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi sợ sệt, không khỏi từ từ lùi về sau mấy bước, bày tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tên đầu trọc tức giận nhìn Lý Phàm, nhưng trong lòng đã hoảng loạn, gào lên: “Mấy người, mấy người các cậu cùng xông lên đi, chắc chắn chúng ta có thể đối phó lại cậu ta.”
Nhưng không một ai bước lên, bọn họ đã liếm máu trên lưỡi dao một thời gian dài, nên trong lòng mọi người đều biết rõ, người nào có thể đối phó được người nào không.
Giờ trong mắt bọn họ, chắc chắn Lý Phàm thuộc hạng người không dễ đối phó.
Dù mấy người bọn họ cùng xông lên đánh thắng Lý Phàm, e rằng cũng sẽ gặp tình huống hai bên đều bị tổn hại, mà ở trên núi, một khi đã bị thương thì sẽ chết bắt cứ lúc nào.
Thầy đàn em không dám tiền lên, cổ họng tên đầu trọc trượt xuống, cũng từ từ lùi về sau.
“Đối thủ quá lợi hại, chúng ta chạy thôi!”
Không biết ai hét lên trước, rồi máy người đó hoảng loạn chạy tứ tung.
Lý Phàm khẽ cười lắc đầu, nhón chân đuồi theo, nháy mắt đã đuổi kịp máy tên chạy trồn, rồi xoay nắm đấm đánh vào lưng bọn họ.
Máy người đó chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không chú ý đến việc Lý Phàm đã đuổi kịp bọn họ, đến khi nắm đấm của anh đánh trúng giữa lưng, bọn họ mới kinh hãi nhận ra anh đã đuổi tới rồi.
Lúc Lý Phàm đánh trúng giữa lưng bọn họ, ám kinh trong nắm đấm đã tiến vào tâm mạch, chẳng mấy chốc tim họ sẽ nổ tung.
Mấy người bị Lý Phàm đánh trúng không hề cảm thấy bát thường chỗ nào, nên càng ra sức chạy nhanh hơn.
Thấy đàn em bỏ chạy, tên đầu trọc cũng không dám nán lại, nhưng tay anh ta bị thương nặng, ảnh hưởng đến tốc độ bỏ chạy.
Lúc chạy hai tay sẽ đong đưa, nhưng anh ta hoàn toàn không dám cử động, chỉ khẽ nhúc nhích đã đau đến thấu tim.
Nhưng dù hai tay đau thế nào, tên đầu trọc cũng nhẫn nhịn, vội vàng bỏ chạy với dáng vẻ kỳ lạ.
Lý Phàm nhìn dáng vẻ bỏ chạy kỳ lạ của tên đầu trọc, thì không khỏi bật cười thành tiếng: “Ha ha ha, chạy chậm quá, tôi phải đi bắt anh thôi.”
Cố Họa Y nghe tháy tiếng cười của Lý Phàm, thì khẽ ngẩng đầu, hơi mơ màng nhìn xung quanh.
Thấy ngoài tên đầu trọc đang chạy trốn, thì không còn ai nữa, lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Cố Họa Y mới hạ xuống.
“Mấy người khác đâu? Bọn họ đều bị anh đánh bỏ chạy rồi à2”
“Không phải bị anh đánh bỏ chạy, mà là bị dọa cho bỏ chạy, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của tên đầu trọc, thì không dám đánh anh nữa, đi thôi, chúng ta đi hỏi anh ta mấy câu.”
Lý Phàm vươn tay ôm eo Có Họa Y, bước đi như gió, nháy mắt đã ôm cô đuổi kịp tên đầu trọc.
Cố Họa Y ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không ngờ anh có thể chạy nhanh như vậy, hơn nữa còn ôm theo cô.
Dựa vào tốc độ này, Lý Phàm có thể tới Olympic nhận huy chương vàng môn chạy nước rút, không đúng, tốc độ nhanh như vậy, có khi nào là khinh công trong truyền thuyết không? Cố Họa Y không khỏi thầm nghĩ.
Chỉ thấy bóng người lóe lên, Lý Phàm đã ôm Cố Họa Y chặn đường tên đầu trọc.
Tên đầu trọc thấy Lý Phàm chặn đường mình, thì trong lòng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, muốn chiến đấu lần nữa, nhưng hai tay hoàn toàn không nhắc lên nổi, thậm chí khi đôi tay không thể duy trì thăng bằng, thì chân cũng hoàn toàn không phát huy được.
Lý Phàm dịu dàng nhìn tên đầu trọc: “Chỉ cần anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ không tổn thương anh, có phải các anh là người anh Càn gì đó không?”
Tên đầu trọc xoắn xuýt, do dự một lát, thấy sắc mặt Lý Phàm bắt đầu trở nên không vui, thì vội ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, chúng tôi là do anh Càn phái tới, có thôn dân báo tin nói có người lên núi phá hỏng chuyện tốt của anh Càn, nên anh ấy phái chúng tôi tới xử lý.”
“Rốt cuộc anh Càn đó ở trong núi làm gì?” Lý Phàm tò mò hỏi.
“Chuyện này… mấy người anh Càn phát hiện linh dược ở trong núi, ừm, nghe nói là linh dược, còn cụ thể thì tôi không biết rõ, dù gì trong núi cũng có thể xảy ra mọi chuyện kỳ lạ.” Tên đầu trọc đau khổ nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm gật đầu, nói tiếp: “Anh Càn đó đang ở đâu? Anh dẫn tôi tới đó gặp anh ta đi.”
“Hả? Ò… được, được.”
Tên đầu trọc hơi sửng sốt, trong lòng bắt đầu trở lên thư thái, cảm thấy Lý Phàm thật to gan, nhưng với bản lĩnh Lý Phàm thể hiện khi nấy, thì anh thật sự có khả năng lấy một địch trăm.
Nhưng vậy cũng tốt, dẫn anh ta đi gặp anh Càn, đúng lúc để anh Càn báo thù giúp mình, bên anh ấy có súng, dù Lý Phàm giỏi võ đến đâu cũng bị súng quật ngã.