CHƯƠNG 708: KIÊU CĂNG
Giám đốc sảnh rất khó xử nói: “Nhưng lúc bọn tôi mời đầu bếp người nước .J đến đã ghi chú rõ ràng trên hợp đồng, dưới tình huống ông ta không hài lòng thì có thể bãi công, nếu chúng tôi cưỡng ép ông ta làm việc, không chỉ có thể nghỉ việc ngay, mà chúng tôi còn phải trả một số tiền bồi thường lớn cho ông ta.”
Thực khách xung quanh nghe giám đốc sảnh nói xong đều nóng nảy, bất bình cho mấy người Lý Phàm.
“Tôi nói này, mấy người một ông nội người nước .J về à, làm gì có ai mời đầu bếp kiểu này, làm như chúng ta không có đầu bếp vậy.”
“Ha ha, văn hóa ẩm thực của nước chúng ta bắt nguồn từ xa xưa, lịch sử rất dài, đám bắt chước bọn họ sao ó thể sánh bằng, sushi cũng bắt chước theo cơm nắm của chúng ta, sashimi cũng bắt chước cá lát sống của chúng ta, bây giờ bọn họ lại khoe khoang.”
“Kêu tên đầu bếp người nước J ra đây xin lỗi, nếu không chúng tôi sẽ xuống bếp ông ta, ông ta ăn hiếp người khác quá rồi.”
Lý Phàm khẽ nhíu mày, nói với giám đốc sảnh: “Không có đầu bếp nước .J thì không ăn được sashimi cá lóc đúng không? Đúng là nực cười, sashimi cá lóc của máy người hình như có kèm theo biểu diễn nữa đúng không.”
“Đúng, sashimi cá lóc được đầu bếp nước .J làm ngay trực tiếp trước mặt khách, bởi vì thích cá lóc có chứa chất kịch độc, hơn nữa làm sashimi trực tiếp yêu cầu đầu bếp có kỹ thuật cao, cho nên chúng tôi không còn cách nào khác phải mời đầu bếp nước J về.”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Vậy lấy cá lóc và đao đến đây đi, tôi tự làm sashimi cá lóc.”
Giám đốc sảnh ngơ ngắn một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì lắc đầu lia lịa.
“Không được, cá lóc có chất kịch độc, không phải ai cũng xử lý được, nếu xảy ra vấn đề trúng độc, tôi không gánh vác nỗi trách nhiệm này.”
Khi xưa đã có câu nói liều mạng ăn cá lóc, bởi vì trong nội tạng và trong máu có chứa một lượng độc tố thần kinh, nếu như không xử lý sạch nội tạng và máu cá lóc, ăn xong chắc chắn sẽ bị trúng độc chết.
“Bảo ông đi thì ông cứ đi đi, sao ông biết sư phụ tôi không làm được.” Khang Văn Hân trừng mắt, cố gắng bày ra khí thế nếu không làm theo thì sẽ xốc bàn.
Thực khách xung quanh cũng ồn ào theo.
“Bảo ông đi làm thì cứ làm đi, khách của bàn đó không phải vì muốn ăn, chỉ muốn giết cá lóc cho hả giận, chỉ chút chuyện này mà mấy người cũng không thỏa mãn được khách hàng à? Nếu như làm không được, tôi thấy mấy người đừng mở cửa làm buôn bán nữa.”
“Cửu Đằng Cư mấy người nhát gan như thế từ khi nào vậy, một đầu bếp người nước .J cũng sợ, bây giờ khách hàng muốn tự giải quyết, máy người lại lưỡng lự, ông nói coi ông có thể làm gì, nếu không thì ông bảo đầu bếp nước .J kia ra đây làm.”
Giám đốc sảnh thấy tất cả thực khách đều khó chịu, bắt đắc dĩ nhìn Lý Phàm nói: “Cá lóc thật sự có kịch động, không thể làm bậy được, chúng tôi không gánh vác nổi trách nhiệm.”
“Không cần mấy người chịu trách nhiệm, không biết tôi đã ăn bao nhiêu con cá lóc rồi, tất cả đều là do tôi tự làm, mau đi lấy cho tôi đi.
Thực khách nhiều chuyện xung quanh càng thêm ầm ï, rèm bếp bị xốc lên, một đầu bếp mặc đồ đầu bếp nước J, mặt đầy kiêu căng đẩy xe đẩy đi ra.
Giám đốc sảnh nhìn đầu bếp nước .J, trong lòng căng thẳng, biết ông ta đang định chà làm hư thức ăn, vội vàng chạy châm đến đầu bếp nước .J, định cản đầu bếp nước .J lại.
Nhưng đầu bếp nước J lại đẩy giám đốc sảnh ra, đẩy xe bước nhanh về phía bàn Lý Phàm.
Đầu bếp nước .J cao ngạo ngẩng đầu, đứng thẳng, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Lũ dốt nát kia, không phải ai cũng làm cá lóc được, cho dù ở chỗ chúng tôi, cũng chỉ có người vượt qua kiểm tra mới được phép làm sashimi cá lóc, mà người có thể thi đậu, đều là những đầu bếp tài năng.”
“Ui cha, ông định nói cái gì, nếu bàn về việc ăn uống thì chúng tôi hơn xa ông, ở mặt này chúng tôi là tổ tiên của mấy người.” Khang Văn Hân rất không phục nói.
Máy thực khách cười ầm lên, cảm thấy dùng từ tổ tiên này rất đúng.
Đầu bếp nước J cười khẩy nói: “Bây giờ nói đến cá lóc, không phải máy người định tự tay là sashimi cá lóc sao, đã đưa đồ đến cho mấy người rồi, nhưng tôi phải cảnh cáo mấy người, cá lóc có kịch động, chế biến không khéo ăn sẽ chết người.”
“Chậc! Ăn vào có chết hay không không cần ông lo, sư phụ, nguyên liệu đã đến đủ, có phải nên bắt đầu rồi không.” Khang Văn Hân nhìn cá lóc trong bể cá, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Cố Họa Y lo lắng nói: “Nghe nói cá lóc có độc tố thần kinh, nếu như trúng độc sẽ chết rất nhanh.”
Trần Hiểu Đồng khẽ nói: “Chắc anh Lý Phàm sẽ xử lý được, nếu không giết cá lóc chơi chơi là được rồi, chỉ là một cá bình thường mà thôi, không ngon lành gì.”
Đầu bếp nước J nghe ba người nói nhỏ, cảm thầy Lý Phàm chỉ đang làm quá lên để người ta sợ mà thôi, ánh mắt càng trở nên khinh thường.
“Ha ha, sao mấy người biết được thịt cá lóc tươi ngon đến cỡ nào chứ, mấy người chưa nghe nói qua câu chuyện liều chết ăn cá lóc sao, nếu sợ thì tôi sẽ đẩy cá lóc về, đây là cá lóc bắt ngoài biển hiếm có đó.” Đầu bếp nước .J châm chọc nói.
“Hôm nay sẽ cho ông mở mang tầm mắt.” Lý Phàm đứng dậy đi về phía xe đầy, ra vẻ như nói không hợp nhau thì sẽ lập tức ra tay ngay.
Đầu bếp nước .J kiêu căng nhìn Lý Phàm, cười khẩy đứng bên cạnh.
Lý Phàm với tay vào bể cá, dùng một tay bắt cá lóc ra, Khang Văn Hân vỗ tay khen tới tấp: “Hay, cách sư phụ bắt cá đúng là không bình thường, chắc chắn là ổn, chính xác, nhanh.”
Thực khách xung quanh cũng khen ngợi liên tục, không ít người đều cầm điện thoại bước qua, mở chế độ quay phim lên.
“Cách người anh em bắt cá không bình thường, có phải cũng có luyện tập qua rồi không.”