CHƯƠNG 596: ĐẠI HỘI ĐIÊU KHẮC NGỌC
“Đúng rồi, nghe nói nhà họ Phương cũng sẽ tham gia Đại hội điêu khắc ngọc lần này. Anh nói xem, có khi nào người nổi tiếng mà họ đợi là cô chủ nhà họ Phương không?”
Lúc này có một người trong đám đông nghiêng đầu, hỏi người bên bên cạnh anh ta với vẻ mặt tò mò.
Nhưng tình cờ là Phương Nhược Tuyết nghe thấy hết những lời này, khoé miệng cô ta đột nhiên khẽ giật.
“Mà này, rốt cuộc người nổi tiếng mà họ đang đợi là ai thế?”
Lúc này Lý Phàm cũng không kìm được sự tò mò, anh chống cằm bằng một tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Ai ai cũng biết người tổ chức lớn nhất Đại hội điêu khắc ngọc hàng năm là nhà họ Phương chúng tôi, tôi nghĩ có lẽ họ đang đợi người của nhà họ Phương chúng tôi. Có điều tôi đang ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi phải đi xuyên qua đám đông bằng cách nào đây? Nếu không thì chẳng phải để họ phí công chờ đợi dưới cái nắng gay gắt này sao?”
Phương Nhược Tuyết nói với vẻ mặt tự tin.
Nhưng Lý Phàm lại liếc nhìn Phương Nhược Tuyết, anh không nghĩ những người này đang đợi người nhà họ Phương, nhưng anh không tiện làm mất mặt Phương Nhược Tuyết.
Vào lúc này, lời người bên cạnh nói bất chợt giội cho Phương Nhược Tuyết một gáo nước lạnh.
“Sao có thể là cô chủ nhà họ Phương? Tôi nghe nói hình như có một người nổi tiếng rất đáng gờm sẽ tham gia Đại hội điêu khắc ngọc lần này.”
“Ồ, những gì anh nói đều là thật sao? Vậy thì rốt cuộc là kiểu người nổi tiếng nào chứ?”
Những người bên cạnh đều bị lời người kia vừa nói khơi dậy hứng thú, họ lập tức lại gần người kia, hỏi với vẻ mặt tò mò.
Người kia hắng giọng, sau đó bắt đầu nói không ngừng với những người khác.
“Tôi có một người bà con làm việc ở đây, nghe anh ấy nói hình như có một bậc thầy về từ nước ngoài cũng sẽ tham gia Đại hội điêu khắc ngọc lần này.”
“Gì cơ, anh đang lừa người đấy à? Nếu anh nói ông ta là bậc thầy về từ nước ngoài, sao ông ta có thể đến tham gia Đại hội điêu khắc ngọc nho nhỏ này chứ? Người bà con của anh có nghe nhầm không?”
Nghe người kia nói vậy, người bên cạnh lập tức bắt đầu chất vấn.
Nhưng người kia lại vội vàng lắc đầu: “Không thể nào, đây là chuyện thật sự một trăm phần trăm, hơn nữa tôi còn nghe nói hình như đây là lần đầu tiên bậc thầy đó về nước H. Tôi cũng không biết, với thân phận của ông ta, tại sao ông ta lại đến tham gia Đại hội điêu khắc ngọc nho nhỏ này nhỉ?”
“Nghe anh nói cũng ra gì đó, không giống như đang nói dối. Quên đi, dù sao lát nữa chúng ta cũng sẽ nhìn thấy những người này đang đợi ai thôi, lúc đó những lời anh nói là thật hay giả tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Những người khác lập tức gật đầu đồng ý.
Lý Phàm nghe những người này nói vậy thì lập tức trầm tư suy nghĩ. Anh chậm rãi cúi đầu, không kìm được bắt đầu tò mò về mục đích của bậc thầy đó khi tham gia Đại hội điêu khắc ngọc. Anh hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện biểu cảm trên mặt Phương Nhược Tuyết rất sâu xa.
Lý Phàm hắng giọng, sau đó đâm nhẹ vào cánh tay Phương Nhược Tuyết: “Cô Phương, thật ra cũng không có gì đâu. Những người này không phải đang đợi cô cũng không sao, dù sao mọi người đều biết rõ thực lực của nhà họ Phương.”
Hồi lâu sau, Phương Nhược Tuyết không nói lời nào như đang suy tư.
“Sở dĩ họ sẽ rầm rộ đón tiếp bậc thầy kia về nước H như thế, chẳng qua là muốn làm tròn bổn phận của chủ nhà mà thôi, cô Phương không cần phải để bụng lắm đâu.”
Sau khi nói xong những lời này, Lý Phàm thầm vui vẻ một lúc, anh tưởng rằng Phương Nhược Tuyết sẽ biết ơn anh sau khi anh nói xong những lời này.
Nhưng anh hoàn toàn không ngờ Phương Nhược Tuyết lại đột nhiên trừng mắt nhìn anh: “Lý Phàm, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Những người này có đang đợi người nhà họ Phương chúng tôi hay không, điều này cũng không quan trọng. Điều quan trọng là lần này chúng ta nhất định phải đạt được thành tích tốt trong Đại hội điêu khắc ngọc, tuyệt đối không thể để nhà họ Phương chúng tôi mất mặt.”
Lý Phàm chậm rãi gật đầu: “Vâng vâng vâng, cô Phương nói đúng.”
Phương Nhược Tuyết như đột nhiên biến thành người khác, cô ta khẽ cau mày: “Lý Phàm, có thể làm cho nhiều người ở đây đón tiếp ông ta, chắc chắn lai lịch của người này không nhỏ. Vậy nên lần này anh nhất định phải cẩn thận. Người này có thể sẽ là đối thủ mạnh nhất của anh trong Đại hội điêu khắc ngọc, dù sao anh cũng không được coi thường kẻ địch.”
Nói xong, Phương Nhược Tuyết nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sâu xa. Suy cho cùng, cô cũng đã quen Lý Phàm được một thời gian. Con người Lý Phàm luôn luôn tự cao tự đại, tuy anh ta tốt bụng, nhưng vì tính anh ta hay bốc đồng nên trước đây đã gây khá nhiều rắc rối.
Nhưng Lý Phàm lại nở nụ cười khinh miệt, sau đó anh khoanh tay trước ngực, trả lời một cách tự tin: “Cô Phương lo xa quá rồi.
Dù là bậc thầy về từ nước ngoài thì thế nào? Ông ta cũng chỉ biết nói nhiều hơn tôi vài câu tiếng nước ngoài mà thôi.”
“Lý Phàm, anh không được coi thường địch đâu đấy. Cô Phương nói đúng, lai lịch của người này không nhỏ.”
Cố Hoạ Y đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phương Nhược Tuyết và Lý Phàm không biết từ lúc nào. Cô lắc đầu, nghiêm túc trả lời.
“Hoạ Y, em tới hồi nào vậy?”