CHƯƠNG 582: KHÔNG HIỂU GÌ VỀ TÌNH CẢM
Long Ba ngẩn người, sau đó cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy Lý Phàm đang sỉ nhục mình.
“Anh chắc chắn muốn chạy Mercedes để đấu với tôi à? Có cần tôi giới thiệu siêu xe của mình trước cho anh không!”
“Ha ha, nói nghe thử, xem có thể làm tôi sợ không.”
Lý Phàm nói với vẻ chẳng để tâm.
“Vậy thì nghe cho kỹ đây, siêu xe của tôi có động cơ 12 xi lanh loại mới nhất, lớn nhất 700 mã lực, tăng tốc từ 0 đến 100 km/h chỉ cần hai giây, tốc độ cao nhất là 400 km/h, cái khác thì tôi cũng không cần nói nữa.”
Sau khi nói xong, không ít người xung quanh Long Ba đều huýt sáo, hoan hô thành tiếng.
“Anh Ba quá đỉnh! Xe này còn dữ dội hơn Bugatti Veyron nhiều, có thể xem như đứng đầu tất cả các xe đua công thức một rồi!”
“Người giỏi phải chạy xe xịn, đây là siêu xe làm riêng cho anh Ba, chỉ có anh Ba mới có thể điều khiển chiếc xe mạnh như thế thôi!”
“Tên chạy Mercedes kia, khuyên anh vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ đi, chịu thua luôn thì tốt hơn đấy.”
Lúc này Long Ba cũng tự tin được hơn một chút, khoanh tay trước người, cười khẩy nhìn Lý Phàm: “Tôi khuyên anh vẫn nên đổi một chiếc xe khác, nếu anh không có xe thích hợp, tôi giúp anh mượn một chiếc.”
“Dù nói thế nào Long Ba tôi cũng là tay đua, không thể làm chuyện chạy siêu xe ức hiếp người khác được, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất!”
“Anh Ba thật rộng rãi.”
Mấy cậu chủ nhà giàu bên cạnh bắt đầu tâng bốc Long Ba.
Lý Phàm khinh thường lắc đầu một cái: “Xe cho dù tốt, ở trong tay anh cũng chỉ là lãng phí thôi, đợi lát nữa tôi sẽ cho anh xem cái gì gọi là người xe hợp nhất, đua xe quan trọng nhất không phải ở xe, mà là ở người.”
Những người khác cảm thấy Lý Phàm nói vậy là đang làm màu, nhưng Long Ba lại hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh.
Chỉ xem tính năng của xe đua thì còn cần tay đua làm gì?
Lấy tính năng của xe đi đấu luôn là được rồi.
Suy cho cùng, xe cũng chỉ là công cụ bị người ta điều khiển mà thôi, quan trọng nhất vẫn là ở người lái!
Năng lực phản ứng, năng lực điều khiển, trình độ quan sát nhạy bén, phán đoán nắm chắc thời cơ,… Thử thách cuối cùng là tố chất tổng thể của tay đua.
“Hừ! Tôi đã cho anh cơ hội đổi xe rồi, thua thì đừng đổ do xe đấy!”
Long Ba nói xong thì xoay người đi về phía xe của mình.
Lý Phàm đung đưa chìa khóa xe trong tay, cũng đi về phía chiếc Mercedes-Benz.
Trần Hiểu Đồng chạy hai bước đuổi theo Lý Phàm: ‘Anh Lý Phàm, em cũng muốn đi cùng anh.”
Khang Văn Hân hoảng sợ vội nói: “Hiểu Đồng, cô đừng làm loạn, chạy Mercedes đã đủ thua thiệt rồi, lại thêm một người là nhiều thêm hơn năm mươi cân đấy…”
Không đợi Khang Văn Hân nói xong, Trần Hiểu Đồng đã lườm anh ta một cái, giương nanh múa vuốt nói: “Anh nói ai hơn năm mươi cân!”
“Hic, tôi chỉ nói một con số ảo thôi, cho dù cô bốn mươi cân cũng là khiến xe nặng hơn bốn mươi cân, sẽ hạ thấp tốc độ xe!”
Khang Văn Hân hơi lúng túng giải thích.
Lý Phàm cười nói: “Không sao, Hiểu Đồng muốn đi thì cứ đi cùng.”
“Yeah! Em biết anh Lý Phàm tốt nhất mà, Khang Văn Hân, tên chết tiết nhà anh cứ đợi ở đây đi!”
Trần Hiểu Đồng hứng khởi đi theo, kéo cửa ghế lái phụ ngồi vào trong xe.
Người xung quanh thấy thế thì hoàn toàn ngơ ngác, không ngờ Lý Phàm chẳng những chạy Mercedes để đua mà còn mang theo một người nữa, cái này cần bao nhiêu can đảm mới có thể làm ra chuyện như vậy đây!
“Anh nói xem rốt cuộc tên họ Lý này có biết đua xe không vậy? Chạy Mercedes thì thôi đi, còn mang theo một cô gái, thật sự cho rằng đây là đang chơi đùa sao.”
“Nói không chừng là xem nhẹ việc này quá rồi, xem anh ta có thể giả vờ được bao lâu, đợi lát nữa chắc chắn anh Ba sẽ vả mặt anh ta cho xem.”
“Tôi thấy anh Ba liều mạng rồi, lần này là muốn đấu đến cùng, mọi người có ai dám đánh cược với tôi không? Tôi cược anh Ba thắng chắc.”
“Anh cút đi, ai không biết anh Ba thắng chắc chứ, dám cược Lý Phàm thắng nhất định sẽ lỗ chết luôn.”
Trong tiếng bàn tán của người xung quanh, Lý Phàm khởi động Mercedes, chậm rãi chạy đến bên cạnh siêu xe của Long Ba.
Động cơ của siêu xe phát ra tiếng nổ ran, tiếng nổ đo tựa như ác long đang gào thét vậy.
Nghe tiếng động cơ vang lên ngoài cửa sổ, Trần Hiểu Đông vung nắm đấm nhỏ lên cổ vũ Lý Phàm: “Anh Lý Phàm cố lên, nếu anh thắng anh ta, em sẽ có phần thưởng bí mật cho anh đấy.”
Lý Phàm nhìn thoáng qua Trần Hiểu Đồng, mặt không cảm xúc nói: “Thắt dây an toàn.”
Trần Hiểu Đồng vô cùng bất mãn trừng Lý Phàm, thắt đai an toàn lại.
“Đồ đầu gỗ, không hiểu gì về tình cảm, thật là khiến người ta tức chết mà!”
Trần Hiểu Đồng bất mãn lẩm bẩm.
Một cô gái dáng người cao gầy lắc lư lá cờ đen đứng ở bên đường.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Cô gái hô ba tiếng, sau đó phất cờ đen trong tay xuống.
Lúc quân cờ phất xuống, siêu xe của Long Ba đã dẫn đầu lao nhanh ra.
Nhìn thấy siêu xe chạy ra ngoài, Trần Hiểu Đồng căng thẳng phất tay: “Lái xe, mau lái xe đi anh Lý Phàm.”
Lý Phàm không nhanh không chậm chạy Mercedes, trông chẳng giống đang thi đấu chút nào.
Lúc này mọi người đã tập trung quanh một chiếc xe tiếp sóng, xe tiếp sóng mở ra một bên cửa, để lộ màn ảnh tinh thể lỏng một trăm inch.
Một chàng trai ăn mặc không theo mốt cầm microphone bắt đầu bình luận: “Cuộc thi đã bắt đầu, anh Ba, thần tượng của chúng ta đã xuất phát một cách hoàn mỹ!”
“Chúng ta có thể nhìn thấy xe của anh Ba đã chạy đến tốc độ hơn một trăm, còn Mercedes thì sao, à à, bây giờ chiếc xe này còn đang tăng tốc như ốc sên.”