Khi Trình Tư Vũ gọi điện xong, Lý Phàm chỉnh lại quần áo, cười rồi nói: “Không biết anh còn có gì muốn nói không, hoặc, còn có ai muốn đánh với tôi không.”
Gò má của Trình Tư Vũ co giật một trận, chỉ đành nghiến chặt răng.
Còn nói cái rắm với anh, còn đánh cái shit với anh!
Hôm nay chắc chắn là cái gì cũng không nói được rồi, còn đánh, Vượng Cát đều như này rồi, ba vị phiên tăng kia cũng đều không mạnh hơn Vượng Cát, căn bản không thể là đối thủ của Lý Phàm.
“A Ha ha ha.”
Trình Tư Vũ cười khan hai tiếng, xoay người nói: “Vừa rồi đều là hiểu lầm, hiểu lầm, các người không muốn nhượng cổ phần, tôi chắc chắn sẽ không cưỡng ép thu mua.”
“Anh vừa rồi không phải nói như vậy, tôi còn đợi xem một kích lôi đình của ông chủ Trình anh đó.”
Lý Phàm ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Trình Tư Vũ tự nhiên có thể cảm nhận được sự khinh thường của Lý Phàm, nhưng lúc này mình ở thế yếu, Trình Tư Vũ tóm lại không có muốn, những vẫn phải cúi đầu, nếu không hậu quả sợ là còn thảm hơn Vượng Cát.
“Đâu có một kích lôi đình gì chứ, Trình Tư Vũ tôi đều luôn ăn chay niệm phật, quét nhà không làm hại tới mạng của con kiến, yêu quý thiêu thân quấn quanh bóng đèn, vừa rồi đều là đang đùa, đừng xem trò đùa là thật.”
Trình Tư Vũ ngại ngùng nói, hy vọng có thể làm dịu đi tình huống vừa rồi.
Lý Phàm uống một ngụm nước, cười rồi nói: “Nhưng tôi đã xem là thật, anh nói phải làm sao?”
“Cái này, cái này…”
Trình Tư Vũ ấp úng hai câu, đã là cảnh bị kẹp hai đầu, đối diện với sự hung hãn bức người của Lý Phàm, Trình Tư Vũ căn bản không biết nên xử lý sao mới được.
Nếu như thái độ chắc rắn, sợ là lập tức bị thiệt, vẫn là phải làm êm chuyện trước, sau đó rồi từ từ lên kế hoạch xử lý Lý Phàm.
Trong lòng Trình Tư Vũ có tính toán, mặt mày tươi cười nói: “Vậy anh nói phải làm sao? Đơn xin bảo vệ thuốc mà vừa rồi xin cũng là muốn nhắc nhở anh Lý, đơn xin bảo vệ này đã phê duyệt rồi, tôi trực tiếp đưa cho anh Lý.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Vừa rồi tôi không cần nữa, vậy thì tuyệt đối là không cần, tự anh cất đi, tôi chỉ cần anh nhận lỗi xin lỗi chúng tôi.”
“Đáp lễ…”
Gò má của Trình Tư Vũ co giật, nhiều năm như vậy đều là người khác nhận lỗi xin lỗi anh ta, Trình Tư Vũ anh ta còn chưa từng nhận lỗi trước người khác.
“Được, tôi nhận lỗi xin lỗi anh Lý và cô Cố, vừa rồi đều là lỗi của Trình Tư Vũ tôi, tôi nói chuyện quá ngang ngược hống hách, vẫn mong hai vị tha thứ cho tôi.”
Trình Tư Vũ sau khi nói xong thì cúi sâu người, cảm thấy kiểu xin lỗi này, chắc đã được rồi.
Cô trợ lý xinh đẹp hai tay che mặt, đã không nhẫn tâm nhìn nữa.
Đây là hình ảnh quen thuộc, mùi vị quen thuộc, chuyện tiếp theo cô trợ lý xinh đẹp đã đoán được vài phần.
Trình Tư Vũ thẳng người lên, muốn sau khi nói vài câu khách khí thì tiễn Lý Phàm và Cố Họa Y rời đi.
“Lời xin lỗi này của anh quá không có thành ý rồi.”
Lý Phàm lạnh giọng nói.
Trình Tư Vũ trong nháy mắt ngây ra tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lý Phàm.
Fuck! Chỗ nào không có thành ý? Trình Tư Vũ tôi đều đã cúi người với anh rồi đó có được không hả!
“Sao lại không tính là có thành ý chứ?”
Giọng nói của Trình Tư Vũ khô khốc nói.
“Người trợ lý đó của anh không nói cho anh biết vừa rồi cô xin lỗi tôi như nào sao? Nếu như cô ta không nói với anh, bây giờ anh hỏi thử cô ta đi.”
Trình Tư Vũ xoay người nhìn sang cô trợ lý xinh đẹp, cô trợ lý xinh đẹp lắp bắp nói: “Em, em sau đó là, là quỳ xuống, bồi tội với anh ta.”
Đoàng, đầu của Trình Tư Vũ lập tức trống rỗng.
Quỳ xuống bồi tội, điều này đối với Trình Tư Vũ mà nói là sự sỉ nhục!
“Trợ lý của anh quỳ còn xem như không tồi, học hỏi theo trợ lý của anh một chút, tư thế và thái độ khi quỳ nhất định phải tiêu chuẩn, giọng điệu xin lỗi nhất định phải chân thành.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Trong lòng Trình Tư Vũ ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng có, đây chính là sự sỉ nhục trần trụi!
Nhưng Trình Tư Vũ lại không có cách phản kháng, Vượng Cát cũng bị Lý Phàm đánh cho nửa sống nửa chết, bây giờ cho dù có mười Trình Tư Vũ cũng chỉ bị Lý Phàm chà đạp thôi!
Cho dù gọi ba phiên tăng kia tới, vậy cũng là cần thời gian, sợ là chưa đợi ba phiên tăng đó tới thì Trình Tư Vũ đã bị Lý Phàm xử lý rồi.
Tinh thần của Trình Tư Vũ hoảng hốt, trong lòng vô cùng giằng co, ánh mắt chất chứa oán hận nhìn Lý Phàm, hận không thể trực tiếp xông lên liều anh sống tôi chết với Lý Phàm.
“Cứ phải như này sao? Cứ phải quỳ xuống mới được?”
Trình Tư Vũ mặt mày vặn vẹo nói.
“Quỳ là lễ nghi truyền thống.”
Lý Phàm cúp mí mắt nói: “Thời gian của tôi rất quý báu, hy vọng anh đừng làm lỡ thời gian của tôi.”
Viền mắt của Trình Tư Vũ đều đỏ rồi, sống chết cắn chặt răng, không để nước mắt uất ức của mình rơi xuống.
Đầu gối hạ xuống, Trình Tư Vũ bụp một cái quỳ trên đất, sau đó dập đầu với Lý Phàm.
“Xin lỗi! Trình Tư Vũ tôi vừa rồi mồm miệng dơ bẩn, vẫn mong anh Lý và cô Cố tha thứ cho sự lỗ mãng vô tri của tôi, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi bản thân.”
“Như này mới đúng, hôm nay tha thứ cho anh, hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”
Lý Phàm nói xong thì đứng dậy, dẫn Cố Họa Y đi ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa phòng bao, Cố Họa Y thấp giọng nói: “Sau này sẽ không có chuyện chứ? Vừa rồi anh ta muốn đưa cho chúng ta bản quyền bảo vệ phương thuốc, anh sao không cần?”
“Lấy về để làm gì? Cái thứ đó bây giờ xem như là mồi câu.”
Cố Họa Y hơi sững ra, sau đó tỉnh ngộ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Phàm.
“Anh đã làm gì ở phương thuốc?”
Cố Họa Y thấp giọng hỏi.
“Giảm bớt hai vị thuốc, nếu dùng lâu dài, chắc sẽ có tác dụng phụ gây hại, nếu như anh ta dám sản xuất, sau này sẽ bị kiện tới táng gia bại sản.”
Ánh mắt của Cố Họa Y hơi lóe lên, hờn dỗi nói: “Anh đây là học xấu rồi.”
“Oan uổng, anh sao có thể là học xấu chứ? Rõ ràng là lòng đề phòng người không thể không có, anh là tuân theo lời dạy của người xưa.”
Cố Họa Y cười hờn hai tiếng, khoác cánh tay của Lý Phàm, cùng Lý Phàm rảo bước rời đi.
Trong phòng bao, cô trợ lý xinh đẹp đỡ Trình Tư Vũ quỳ dưới đất dậy, bộ dạng của Trình Tư Vũ giống như trong chớp mắt già đi mười mấy tuổi, tinh thần trông kém đi nhiều.