CHƯƠNG 404: XIN LONG HẬU TRÁCH PHẠT
Cố Thiệu Dũng trầm ngâm một lát, dùng sức cắn răng, lấy điện thoại ra nói: “Thật ra có một cơ hội, nhưng chưa chắc có thể thành công.”
“Anh cả, anh cứ nói cái cơ hội gì đi, thành công hay không cũng luôn phải thử xem. “
Cố Thiệu Phong khá hưng phấn nói.
Một tổ chức buôn bán ở Long Thành muốn đến Hán thành chúng ta tiến hành khảo sát, nghe nói trong tổ chức buôn bán kia có cậu ba Lâm tham gia buôn bán vũ khí, cậu ba Lâm là người âm hiểm độc ác, hơn nữa còn háo sắc, nếu để cậu ba Lâm nhìn thấy Cố Họa Y, tám mươi phần trăm cậu ba Lâm sẽ dẫn Cố Họa Y đi, em nói Lý Phàm sẽ có phản ứng như thế nào?”
Ánh mắt của Cố Thiệu Phong lóe lên một chút, cười nói: “Vậy không cần phải nói, nhất định là sẽ nhảy dựng lên, sau đó đi tìm cậu ba Lâm trả thù, đến lúc đó chắc là người của cậu ba Lâm có thể giết chết Lý Phàm.”
“Đúng vậy, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình tiết chính là như vậy, vấn đề là làm sao để cho bọn họ có thể gặp mặt cậu ba Lâm, hành trình của tổ chức buôn bán ở Long Thành đều đã được an bài tốt, danh sách người của chúng ta bên này tham gia cũng đã xác định xong từ lâu, cho nên đây là việc phiền toái nhất.”
Cố Thiệu Phong trầm ngâm một chút, suy nghĩ nói: “Buổi tối tổ chức buôn bán sẽ không có nhiều chương trình, bọn họ khẳng định sẽ tìm kiếm các địa điểm giải trí, nếu có thể an bài một chút, để Cố Họa Y cũng đi đến địa điểm giải trí tình cờ gặp bọn họ một chút…”
Đôi mắt của Cố Thiệu Dũng sáng lên, vỗ tay nói: “Đây là thứ có thể sắp xếp được, anh sẽ hỏi lịch trình cụ thể của bọn họ.”
Nhấc điện thoại lên, Cố Thiệu Dũng liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
“Xong rồi, tối hôm sau cậu ba Lâm sẽ trở về tham gia tiệc đêm tại nhà máy rượu Tân Đắc, nhà thầu đã mời không ít người mẫu bên ngoài, chỉ cần an bài Cố Họa Y và Lý Phàm đi là được, chuyện này em bận tâm thu xếp một chút đi.”
“Anh Cả yên tâm, em nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng, anh chờ xem Lý Phàm bị đánh như một con chó đi.”
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhìn nhau cười, trong mắt hai người đều lộ ra vài phần đắc ý.
……
Tâm trạng Bát Gia thấp thỏm ngồi vào trong xe Mercedes chống đạn, Long Hậu thì đã ở trang viên Cảnh Trình.
Vì để Long Hậu có thể ở lại Sa Thành thật thoải mái, Long Môn đặc biệt mua toàn bộ trang viên Cảnh Trình.
Tranh viên Cảnh Trình được xây dựng bắt chước theo lâm viên Giang Nam, được xưng là mười bước một cảnh, có thể nói là trang viên đẹp nhất Hán Thành, mấy năm trước giá chuyển nhượng đã lên tới ba nghìn tỷ.
Tuy nhiên đối với Long Môn có gia sản rất lớn, ba nghìn tỷ đối với người bình thường là con số thiên văn, nhưng đối với Long Môn mà nói, chỉ tương đương với một giọt nước trong đại dưng mà thôi.
Chiếc xe Mercedes chống đạn chạy về phía trang viên Cảnh Trình, hai mắt Bát gia nhắm chặt lại, trong lòng cân nhắc xem sau khi gặp Long Hậu nên nói như thế nào.
Dọc theo đường đi suy tư vô số khả năng cùng với vô số loại phương án ứng phó, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho Bát gia yên lòng.
Bát gia càng cân nhắc càng thấy phiền muộn, cảm thấy cửa này sợ là không dễ vượt qua, nếu Long hậu nổi giận, ông ta dứt khoát giả bộ nhồi máu cơ tim.
“Hồ sơ bệnh án của tôi đã làm giả xong chưa?”
Bát gia đột nhiên hỏi.
Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Tất cả đã xong, tuyệt đối sẽ không có sơ hở, người trong bệnh viện cũng đã được giải thích rõ ràng.”
“Vậy thì tốt, đợi một lúc nữa nếu không được thì tôi sẽ giả bệnh, anh đến báo cáo tình trạng sức khỏe gần đây của tôi cho Long Hậu.”
“Tôi hiểu.”
Bát gia gật gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Rất nhanh chiếc xe chống đạn chạy vào trang viên Cảnh Trình, vẻ ngoài tinh xảo và sang trọng của cửa sổ xe không hấp dẫn được hứng thú của Bát gia, nhìn thấy mình cách tòa nhà chính càng ngày càng gần, tâm trạng Bát gia càng trở nên khẩn trương và phiền não.
Xe dừng ở cửa tòa nhà chính, có vệ sĩ mở cửa xe, lạnh lùng nói: “Xin mời Bát gia tiếp nhận kiểm tra, mặt khác vì cân nhắc an toàn của Long Hậu, chỉ có một mình Bát Gia ngài được đi vào.”
Bát gia mở hai tay ra, tùy ý để vệ sĩ tiến hành kiểm tra thân thể, giả bộ không sao cả, nói: “Xem ra, tâm trạng của Long Hậu rất tốt.”
“Chuyện này tôi cũng không biết, hôm nay tôi không nhìn thấy Long Hậu.”
Thị vệ thuận miệng ứng phó với Bát Gia vài câu, Bát Gia bất đắc dĩ cười khổ một chút, đi theo vệ sĩ vào tòa nhà chính.
Trong tòa nhà chính ba bước có một người canh năm bước có một trạm gác, phòng bị vô cùng nghiêm ngặt.
Bát Gia đoán chừng những phòng bị này đều là làm cho mình xem, đây là Long Hậu biểu đạt bất mãn với mình, cũng là uy hiếp đối với mình.
Đến trước cửa phòng khách khép kín, hai người giúp việc đẩy cửa phòng khách ra.
Bát Gia cung kính khom người nói: “Tiểu Bát bái kiến Long Hậu.”
“Tiểu Bát đến rồi à, vào đi.”
Giọng nói hơi lười biếng của Long Hậu truyền ra.
Bát gia cúi đầu, cất bước nhỏ vào phòng khách, đi thẳng đến trước sô pha ở giữa phòng khách, cung kính cúi đầu thi lễ với Long Hậu, mới khẽ ngẩng đầu lên.
Hắn ta nhìn thấy Trương Đức Võ đang quỳ trên mặt đất xoa bóp chân ngọc trắng nõn cho Long Hậu.
Trương Đức Võ vô cùng nghiêm túc xoa bóp cho Long hậu, thậm chí còn không nhìn Bát Gia lấy một cái, phảng phất như trước mắt chỉ có chân ngọc Long Hậu, ngoài ra không còn gì khác.
Long Hậu liếc mắt nhìn Bát Gia, trong ánh mắt mang theo một tia châm chọc: “Không ngờ cậu đối với tôi vẫn còn cung kính như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu có ông chủ mới, lúc gặp lại tôi sẽ sủa liên tục chứ.”
Mồ hôi lạnh trên trán Bát gia trong nháy mắt chảy ra, cuống quýt cúi đầu nói: “Tiểu Bát không dám, Tiểu Bát chỉ là vì ẩn núp bên cạnh Lý Phàm, nắm giữ động tĩnh của Lý Phàm, để phối hợp tốt với hành động của Long Hậu ngài. “
“Ồ, phải không?”
Long Hậu nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lại phát tiếng như khinh bỉ.
Bát Gia tiếp tục giải thích: “Tôi đều một lòng hướng về phía Long Hậu ngài, tên rác rưởi Lý Phàm kia làm sao có thể có tư cách và năng lực kế thừa Long Môn, sau này đại cục của Long Môn tất nhiên là do ngài nắm trong tay, Tiểu Bát tôi giơ hai tay hai chân tán thành.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!