CHƯƠNG 362: QUÁ ÁC RỒI
Cố Tuấn Hào ở phòng làm việc bên cạnh nghe âm thanh bên ngoài không đúng, lén thò đầu ra nhìn bên ngoài, nhìn thấy một đám võ sĩ quyền Anh nhếch nhác không thôi đứng ở cửa phòng làm việc của Cố Họa Y, bỗng chốc tinh thần trở thành căng thẳng.
Mẹ nó!
Những tên võ sĩ quyền Anh này cũng đều là ăn tốn cơm không à?
Người nào người nấy đều bị Lý Phàm đánh ra ngoài rồi?
Còn may anh Sơn chưa có đi ra, có lẽ anh Sơn có thể thu thập Lý Phàm, đây chính là cao thủ dùng 3 tỷ mời tới, hy vọng có thể hữu dụng.
Trong lòng Cố Tuấn Hào cầu phúc, nghe thấy tiếng quát giận dữ của anh Sơn truyền tới, tò mò muốn đi tới xem.
Do dự giây lát, lòng tò mò cuối cùng chiếm thượng phong, Cố Tuấn Hào chuồn ra khỏi phòng làm việc, đứng ở đằng sau một tên võ sĩ quyền Anh vạm vỡ, thò đầu nhìn vào trong phòng làm việc của Cố Họa Y.
Anh Sơn tung một cú đấm móc trái hướng về phía gò má của Lý Phàm, Lý Phàm nghiêng người lùi lại tránh né.
Cố Tuấn Hào hai tay siết chặt, trong lòng không khỏi cổ vũ cho anh Sơn, nếu cú đấm vừa rồi có thể đấm trúng Lý Phàm, sợ là cái đầu chó của Lý Phàm đều có thể đánh bay ra.
Có điều anh Sơn tiếp theo tung một chuỗi công kích với tốc độ bạo liệt, đã cho Cố Tuấn Hào sự tự tin không nhỏ, Cố Tuấn Hào cảm thấy lần này mời anh Sơn không có một chút sai lầm nào, chắc chắn có thể thu thập được Lý Phàm rồi, không thấy Lý Phàm bây giờ bị đè đánh sao.
Nhưng anh Sơn lại không nghĩ như vậy, lúc này anh Sơn càng đánh càng lạnh lòng, động tác tránh né của Lý Phàm quá uyển chuyển, trong mắt lộ ra ánh mắt trêu đùa, những điều này đều khiến anh Sơn cảm thấy kinh sợ.
Khi anh Sơn nghĩ người đối diện không xứng làm đối thủ của mình, đều sẽ vờn đối phương giống như trò mèo vờn chuột vậy, chỉ là hiện nay bản thân trở thành chuột, đang bị Lý Phàm chơi đùa.
“Con mẹ nó mày muốn làm con rùa rụt đầu à? Có dám đối một quyền với tao không!”
Anh Sơn giận dữ gầm lên.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Được, tiễn anh một đoạn thì thôi mà.”
“Rắm chó! Lực lượng của ông đây nhất định lớn hơn mày.”
Anh Sơn tức giận gầm một tiếng, lực lượng toàn thân tụ ở cánh tay phải, tung một cú đấm mạnh mẽ về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vung cánh tay phải một cách đơn giản, dường như căn bản không có dùng bao nhiêu sức lực cả, hoàn toàn khác với hình tượng dốc toàn lực của anh Sơn.
Lúc này tất cả mọi người đều nín thở nhìn, nhìn cú va chạm đầu tiên giữa Lý Phàm và anh Sơn.
Cố Tuấn Hào càng là tinh thần căng thẳng, hai cú đấm ở trước người, giống như nó chuẩn bị bất cứ lúc nào xông tới đánh mạnh vào Lý Phàm.
Bụp.
Trong khoảnh khắc hai cú đấm va chạm, thời gian dường như ngưng đọng lại.
Một cỗ lực lượng cực lớn theo nắm đấm của Lý Phàm tiến vào nắm đấm của anh Sơn, ánh mắt của anh Sơn lập tức trở nên kinh hãi, mắt bỗng trợn tròn, con ngươi đều lồi cả ra.
Anh Sơn có thể nghe rõ ràng tiếng rắc rắc của xương gãy, có thể nhìn thấy nắm đấm của mình sưng vù lên, càng có thể nhìn thấy những mảnh xương gãy đâm rách làn da bắn ra ngoài.
Lực lượng khủng khiếp đó như hồ nước vậy, từ xương ngón tay, xương bàn tay đến cổ tay, đến cánh tay.
Chỉ là sự thay đổi trong nháy mắt, nhưng trong cảm giác của anh Sơn như trải qua một năm, thấy xương cánh tay toàn bộ gãy nát, trên làn da tràn ngập máu tươi, anh Sơn cuối cùng cũng há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Gừ aaaaa!”
Trung khí của anh Sơn rất đủ, tiếng kêu thảm thiết điên cuồng dẫn tới bức tường cùng rung lên theo.
Đám võ sĩ quyền Anh thấy anh Sơn dùng góc độ quỷ dị rũ xuống, máu tươi ròng ròng chảy xuôi theo cánh tay, cảm thấy máu nóng toàn thân đều hoàn toàn hóa thành băng sương.
Tên khốn này tuyệt đối không phải là người, con người căn bản không thể đánh ra công kích mạnh mẽ như vậy, một cú đấm thì có thể đánh gãy toàn bộ xương cánh tay và bàn tay, nhìn thế nào cũng không phải là chuyện con người có thể làm được.
Cố Tuấn Hào hai tay bịt chặt miệng, ánh mắt bàng hoàng không dám tin nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn Cố Tuấn Hào trong đám người, lộ ra nụ cười châm chọc.
Thấy ánh mắt và nụ cười của Lý Phàm, Cố Tuấn Hào cảm thấy hồn vía của anh ta đều bay mất rồi, rất muốn lập tức chạy đi, chạy ra xa, nhưng hai chân của Cố Tuấn Hào lại giống như bị đóng đinh trên đất, căn bản không thể động đậy.
Căng thẳng, hối hận, sợ hãi, trong mắt Cố Tuấn Hào trào ra nước mắt, nếu như biết sẽ là kết quả như này, Cố Tuấn Hào nhất định sẽ không đi tìm anh Sơn.
Nhưng bây giờ không có nếu như.
Anh Sơn đỏ mắt nhìn Lý Phàm, trong lòng không có một chút tâm tư muốn phản kháng nữa.
Anh Sơn từng thấy cường giả cao nhân, hiểu rõ một điểm, đụng phải người đánh không lại nhất định phải mềm mỏng, nếu không chỉ có một con đường chết.
“Cậu lợi hại, tôi không phải là đối thủ của cậu, vẫn mong tha cho tôi một con đường sống.”
Anh Sơn cúi đầu nói.
Một đám võ sĩ quyền Anh đều kinh ngạc nhìn anh Sơn, anh Sơn trước đây vô cùng cường thế vậy mà sẽ cúi đầu, hơn nữa còn cầu xin tha cho mình một con đường sống, tất cả chuyện này nhìn trông đều là mông lung như vậy.
Lý Phàm đưa tay chỉ về phía Cố Tuấn Hào ở bên ngoài: “Là anh ta tìm anh tới sao?”
“Phải, chính là tên chó chết này.”
Anh Sơn nhìn Cố Tuấn Hào với ánh mắt giận dữ.
Anh Sơn đối với Lý Phàm không dám có một chút giận dữ nào, mà đem toàn bộ lửa giận đều nhằm vào Cố Tuấn Hào.
“Anh chắc biết phải làm thế nào nhỉ.”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định đánh tên chó chết này đến mức ba mẹ đều nhận không ra cậu ta.”
Lý Phàm gật đầu, thuận miệng nói: “Đi đi, mang đi xa chút mà xử lý, nghe thấy tiếng kêu thấy phiền lòng.”
Anh Sơn gật đầu cúi người nói: “Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm ồn tới cậu.”
Cả người Cố Tuấn Hào lạnh toát, sử dụng sức lực toàn thân muốn chạy trốn, nhưng hai chân loạng choạng, trực tiếp ngã nhào ra đất.
Một tên võ sĩ quyền Anh giẫm lên lưng của Cố Tuấn Hào di mạnh: “Con mẹ nó còn muốn chạy, đợi ăn đòn đi.”
“Đừng, đừng đánh tôi, tôi là người cho các anh tiền, các anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
Cố Tuấn Hào khóc lóc gào lên.
“Cho cái con mẹ mày, chặn miệng của cậu ta lại, xách cậu ta đi cho tôi, tối nay phải từ từ tiếp đãi cậu ta!” Anh Sơn hằn học nói.
Đám võ sĩ quyền Anh bảy tay tám chân xách Cố Tuấn Hào lên, không biết ai thuận tay cởi tất ra, nhét vào trong miệng của Cố Tuấn Hào.
“Ư ư ư.”
Nước mắt của Cố Tuấn Hào lã chã rơi xuống, không biết là tất hôi, hay là bị dọa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!