CHƯƠNG 320: NHẬN LỖI
Vương Tông Huyền cúp máy, nặng nề thở dài, hơi hối hận khi ban đầu đã đắc tội Lý Phàm, bằng không có lẽ giờ anh đã bước vào văn phòng rồi.
“Anh cả, tên vô dụng đó nói gì?”
Vương Tông Hằng không nhịn được hỏi.
Bốp.
Vương Tông Huyền tát mạnh vào mặt Vương Tông Hằng.
“Anh, sao anh lại đánh em!”
Vương Tông Hằng ôm mặt, không dám tin nhìn Vương Tông Huyền.
“Em là đầu heo đúng không? Lý Phàm đã tiến vào đó rồi, mà em vẫn đứng đây mở miệng là tên vô dụng này nọ, anh thấy em mới là tên vô dụng đó! Em có thể động não một tý được không, toàn bộ hy vọng của chúng ta đều đặt lên người Lý Phàm đấy.”
Vương Tông Huyền tức giận quát vào mặt Vương Tông Hằng.
Vương Tông Hằng tủi thân cúi đầu, do dự một lát rồi nói: “Chẳng phải lúc nãy trong văn phòng không có ai ư, liệu Lý Phàm có mua chuộc bảo vệ nơi này để lừa chúng ta không?”
Vương Tông Huyền sửng sốt, nhớ lại những lời Tôn Huệ Cương mới nói ban nãy, rõ ràng ông ta đã nói chủ tịch không có ở đây.
Hơn nữa lúc nãy Vương Tông Huyền gõ cửa, trong văn phòng không có bất kỳ tiếng động nào, nên anh có thể khẳng định bên trong không có ai.
Chẳng lẽ Lý Phàm thật sự mua chuộc bảo vệ?
Vương Tông Huyền nhìn Vương Đại Dũng đang đứng trước cửa, ngày càng cảm thấy nghi ngờ, trong tình huống bình thường, bảo vệ sẽ không bao giờ đứng ngoài cửa văn phòng chủ tịch.
“Em dìu anh qua đó để anh hỏi bảo vệ kia thử.”
Vương Tông Huyền khẽ nói.
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành dìu Vương Tông Huyền đi tới, Vương Đại Dũng cảnh giác nhìn ba người: “Các cậu còn muốn làm gì, người không phận sự không được phép tiến vào văn phòng chủ tịch.”
“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chuyện, khi nào chủ tịch các anh sẽ tới đây?”
Vương Tông Huyền nở nụ cười hỏi.
Vương Đại Dũng khinh thường nhìn ba người, thầm nghĩ chủ tịch của anh vừa mới đi vào, nhưng tiếc rằng anh sẽ không nói cho họ biết.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết khi nào chủ tịch của tôi sẽ tới đây, cậu tưởng các cậu là ai?”
Vương Tông Huyền híp mắt lại, trong lòng đã xác định chuyện này có vấn đề.
“Cậu Lý Phàm lúc nãy có quan hệ gì với chủ tịch các anh vậy? Chúng tôi cùng nhau đi tới đây, Lý Phàm là em rể tôi, nên tôi tò mò hỏi thăm một tý.”
Vương Tông Huyền lại hỏi tiếp.
Vương Đại Dũng quan sát Vương Tông Huyền từ trên xuống dưới, bĩu môi khinh thường: “Hỏi thăm con khỉ, tôi không biết gì hết, cậu muốn hỏi thăm thì đi hỏi người khác đi.”
Vương Tông Huyền gật đầu cười ha hả, khẽ nói: “Hai đứa dìu anh đi gặp tổng giám đốc Tôn.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành vội xoay người, dìu Vương Tông Huyền rời khỏi đây ngay.
“Anh, em đã nói chuyện này có vấn đề rồi mà, không ngờ tên vô dụng đó thật mưu mô, có thể nghĩ ra cách như vậy để lừa chúng ta, đợi lát nữa chúng ta vạch trần cậu ta, rồi giết thẳng tay luôn.”
Vương Tông Hằng hung ác nói.
“Chúng ta cứ đi gặp tổng giám đốc Tôn hỏi trước đã, hai đứa đừng nói lung tung nữa.”
Vương Tông Huyền được dìu xuống văn phòng Tôn Huệ Cương, ông ta thấy anh ta được dìu vào trong với bộ dạng thảm hại, thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu bị gì thế? Chẳng lẽ cậu định tới đây ăn vạ?”
“Tổng giám đốc Tôn nói đùa rồi, sao tôi lại ăn vạ chứ, lúc nãy tôi đang đứng đợi trước cửa văn phòng chủ tịch, thì thấy bảo vệ dẫn người lạ đi vào trong, lúc tôi định đi theo thì bị bảo vệ các ông đạp vào bụng.”
Vương Tông Huyền tường thuật lại sự thật ban nãy, Tôn Huệ Cương nhất thời nhíu chặt mày.
“Sau đó tôi nghĩ, chính miệng tổng giám đốc Tôn đã nói chủ tịch quý công ty không có ở đây, tại sao giờ lại có người đi vào văn phòng? Hơn nữa tôi cũng quen biết người đó, cậu ta không thể nào làm chủ tịch các ông được, tôi cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điều kỳ lạ, nên mới tới đây báo cáo với tổng giám đốc Tôn.”
Tôn Huệ Cương nghi ngờ ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này thật sự có vấn đề.
“Cậu đợi một lát, để tôi gọi hỏi thử.”
Tôn Huệ Cương vừa cầm điện thoại lên, thì điện thoại cố định trên bàn bỗng vang lên, nên ông nghe máy ngay.
“A lô, tôi là Tôn Huệ Cương.”
Tôn Huệ Cương tự giới thiệu xong, vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, vẻ mặt ông ta nhất thời trở nên nghiêm túc và cung kính.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Tôn Huệ Cương đặt điện thoại xuống, rồi cầm tập tài liệu đi ra ngoài: “Các cậu ra ngoài trước đi, giờ tôi phải đi báo cáo tình hình gần đây với chủ tịch.”
“Chủ tịch các ông thật sự đang ở đây?”
Vương Tông Huyền sửng sốt, không khỏi nghĩ tới Lý Phàm.
Chẳng lẽ Lý Phàm thật sự có năng lực lớn như vậy?
Nhưng tên vô dụng đó làm sao quen biết ông chủ tập đoàn Họa Vân Y?
Lúc Vương Tông Huyền đang thất thần, thì Tôn Huệ Cương đã đi xa rồi, một thư ký đi vào lễ phép nói: “Mời các anh rời khỏi văn phòng tổng giám đốc Tôn, tôi phải khóa cửa giúp ông ấy rồi.”
Vương Tông Huyền hoàn hồn, vỗ mạnh vào trán mình: “Anh quên nhờ vả tổng giám đốc Tôn mấy câu rồi, mau dìu anh quay lại văn phòng chủ tịch, hôm nay anh nhất định phải gặp được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y.”
Vương Tông Huyền lại được dìu đi, giờ Tôn Huệ Cương đã tiến vào văn phòng chủ tịch.
“Chào chủ tịch, tôi tới đây để báo cáo với cậu về tình hình kinh doanh gần đây của công ty.”
Tôn Huệ Cương nhìn Lý Phàm với thái độ cực kỳ cung kính.
“Ông có tin gì hay thì báo cáo, còn các hạng mục xây dựng thì chưa tới lúc triển khai, có phải lúc nãy Vương Tông Huyền tới tìm ông đúng không?”
Lý Phàm nhướng mày cười hỏi.
Tôn Huệ Cương do dự một lát, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, gần đây cậu ta thường tới tìm tôi, nói muốn mau chóng quyết định thời gian khởi công xây dựng.”
“Ừm, ông đừng bận tâm chuyện này, ông đặt tài liệu xuống bàn rồi quay về, đợi tôi thu xếp đi.” Lý Phàm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“À, được.”
Tôn Huệ Cương đặt tài liệu xuống bàn rồi xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ hình như Lý Phàm đang không vui, có phải là vì Vương Tông Huyền đúng không?
Tôn Huệ Cương ra khỏi văn phòng, chưa đi được hai bước đã chạm mặt ba người Vương Tông Huyền đang vội vã đi tới.
Vương Tông Huyền giữ cánh tay Tôn Huệ Cương nói: “Tổng giám đốc Tôn, ông, ông phải giúp chúng tôi, xin ông hãy giới thiệu giúp chúng tôi, để chúng tôi vào gặp chủ tịch.”
“Ha ha, tôi đâu có bản lĩnh đó, cậu không thấy tôi vừa vào đã ra liền à, chủ tịch rất bất mãn với biểu hiện của tôi, đều tại các cậu hại tôi đấy! Các cậu cứ đợi tiếp đi.”
Tôn Huệ Cương nói xong thì hất tay rời đi.
Vương Tông Huyền sợ đến mức hồn bay phách lạc, nắm chặt cánh tay Tôn Huệ Cương: “Tổng giám đốc Tôn, ông đừng vội đi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!