CHƯƠNG 316: SAO LẠI LÀ ANH TA?
Dưới sự thúc giục của Vương Cẩn Mai, Lý Phàm lấy điện thoại ra giả vờ giả vịt nói vài câu với Tiền Phúc, sau đó cất điện thoại nói: “Không thành vấn đề, có thể sắp xếp bất cứ lúc nào.”
“Thật sao?”
Vương Cẩn Mai còn đang trong cơn hoảng sợ, trong lòng bà vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc về việc Lý Phàm có thể nhờ Tiền Phúc giúp đỡ.
“Đương nhiên là thật, Tiền Phúc vừa lúc có hợp tác với cậu Lý của tập đoàn Vân Trung Lâm, cho nên sắp xếp một cuộc gặp mặt vẫn khá đơn giản.”
Lý Phàm cười tủm tỉm nói, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao vất vả nhiều đến thế, lại là vì muốn tự sắp xếp một cuộc gặp mặt cho chính mình.
“Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này, vậy để Họa Y dẫn theo Tông Huyền đi được không.”
Vương Cẩn Mai được voi lại đòi tiên.
“Con không đi đâu, đỡ mắc công lại truyền ra lời đồn nào đó nữa.”
Cố Họa Y từ chối một cách dứt khoát.
Vương Cẩn Mai thở dài, cũng ngại không dám cưỡng cầu thêm nữa: “Vậy Lý Phàm đi cùng với Tông Huyền đi, có thái độ tốt với Tông Huyền một chút.”
Lý Phàm gật đầu: “Con không sao hết, mẹ xem khi nào đi thì được.”
Vương Cẩn Mai trầm ngâm một lúc, cầm điện thoại gọi cho Vương Tông Huyền.
“Dì, dì đã nói với Họa Y chưa, có thể sắp xếp để con gặp mặt cậu Lý của tập đoàn Họa Vân Y không.”
Giọng nói vội vàng của Vương Tông Huyền truyền ra từ trong microphone.
“Tông Huyền à, Họa Y bận công việc không có thời gian, để Lý Phàm đi cùng con đến gặp ông chủ của tập đoàn Họa Vân Y đi, con xem gặp mặt vào lúc nào thì được, dì bảo Lý Phàm hẹn thời gian trước.”
Vương Tông Huyền sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày lại: “Dì làm thằng con rể vô dụng của di đi cùng con? Dì có nhầm không thế, đây chính là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Vương chúng ta, sao Họa Y không chịu sắp xếp thời gian rảnh chứ.”
Vương Cẩn Mai xấu hổ cười gượng, che microphone lại nói nhỏ: “Tông Huyền con đừng kích động, để Lý Phàm dẫn con đi gặp là được, chỉ cần có thể sắp xếp để con gặp mặt ông chủ tập đoàn Họa Vân Y là được, con để ý đến chuyện ai dẫn con đi làm chi, đúng không.”
“Đương nhiên là không đúng rồi! Họa Y và ông chủ tập đoàn Họa Vân Y có quan hệ như thế nào? Dì đã nói hai người bọn họ cặp kè với nhau, liên quan gì đến Lý Phàm chứ, Lý Phàm là tên bị ông chủ tập đoàn Họa Vân Y cắm sừng, nếu gặp mặt sẽ làm ông chủ tập đoàn Họa Vân Y xấu hổ đến cỡ nào chứ.”
Vương Tông Huyền cảm thấy anh nói câu nào cũng đều có lý, dẫn chồng chính thức của Cố Họa Y đi gặp gian phu, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một trò đùa vô cùng máu chó, hơn nữa nếu xử lý không tốt còn sẽ bắn cho nhà họ Vương dính đầy máu tanh.
Vương Cẩn Mai càng xấu hổ, hối hận bản thân vì mặt mũi mà nói bậy, bây giờ leo lên lưng cọp khó mà leo xuống, muốn giải thích cho rõ ràng cũng khó.
“Tông Huyền, không phải như con nghĩ đâu, lúc trước cũng do dì tin mấy tin vỉa hè, Họa Y và ông chủ tập đoàn Họa Vân Y không có mối quan hệ đó, dẫn con đi gặp mặt cũng là Lý Phàm nhờ Tiền Phúc sắp xếp giúp.”
Vương Cẩn Mai chỉ có thể nói rõ mọi chuyện, tránh cho tiếp tục nảy sinh hiểu lầm.
Vương Tông Huyền cười khổ, lắc đầu nói: “Dì à, nếu dì không làm được thì cứ nói không lfm được, đừng dùng cái tên vô dụng Lý Phàm kia ra để đối phó với con, nếu con thật sự đi theo cái tên vô dụng kia thì con mất mặt chết mất.”
“Cái thằng nhỏ này, dì ngồi bên cạnh tận mắt nhìn thấy Lý Phàm gọi điện thoại cho Tiền Phúc, việc này không sai, thật sự đã sắp xếp xong rồi, nếu con không tin thì dì không nói nhiều nữa, con tự xem xét lại đi.”
Vương Cẩn Mai cảm thấy đã hoàn toàn mất mặt, cũng không có tâm trạng tiếp tục khuyên Vương Tông Huyền nữa.
“Khoan đã.”
Vương Tông Huyền trầm ngâm một lúc, cảm thấy có lẽ có thể thử một lần, còn nước còn tát.
“Dì, dì bảo Lý Phàm chín giờ sáng mai đến nhà cũ một chuyến, con có một số chi tiết muốn hỏi Lý Phàm, lần này liên quan đến tương lai của nhà họ Vương.”
Vương Cẩn Mai cũng không quá để ý đến chuyện Vương Tông Huyền nói, thuận miệng đồng ý.
Cất điện thoại xong, Vương Cẩn Mai không quá vui vẻ nói với Lý Phàm: “Chín giờ sáng mai cậu đến nhà cũ nhà họ Vương, Tông Huyền có một số việc muốn hỏi cậu.”
“Mẹ, còn việc gì nữa không? Nếu không còn việc gì nữa thì con với Lý Phàm về đây.”
Vương Cẩn Mai gât đầu, Cố Họa Y kéo Lý Phàm về phòng.
Thấy hai người về phòng, Vương Cẩn Mai xoa trán, trong lòng thầm cầu nguyện cho ngày mai nhất định đừng xảy ra vấn đề gì, nếu không lại sẽ mất mặt ở nhà mẹ ruột nữa.
Sáng sớm, Vương Tông Hằng, Vương Tông Thành và Vương Tông Huyền ngồi ở nhà chính.
“Anh cả, hôm nay chúc anh mã đáo thành công, có thể lấy được sự đánh giá cao của cậu Lý thần bí giàu có kia, như vậy sau này nhà họ Vương của chúng ta sẽ có thể vùng lên.”
Vương Tông Hằng tích cực nịnh nọt Vương Tông Huyền.
Trong lòng Vương Tông Thành có chút khó chịu, chi thứ nhất càng mạnh thì sau này Vương Tông Thành anh lại càng có được càng ít.
Giấu những tính toán trong lòng đi, Vương Tông Thành nhếch miệng cười nói: “Anh cả, lần này anh phải đối xử với em họ Họa Y cho tốt đó, dù sao em họ Họa Y cũng có chút quan hệ với người giàu có thần bí kia mà.”
“Ha ha.”
Vương Tông Huyền khinh thường cười nói: “Cái đó là do dì khoác lác làm quá lên thôi, có biết hôm qua dì gọi điện thoại nói với anh thế nào không?”
“Nói thế nào? Hay là nói Cố Họa Y không có quan hệ gì với người giàu có thần bí kia?”
Vương Tông Thành nói.
“Đại loại là thế đấy, sau đó lại nói thằng con rể vô dụng của dì đi cùng anh, anh cảm thấy chuyện này không đáng tin cho lắm, chắc lại là một ngày phí công thôi.” Vương Tông Huyền lắc đầu.
Vương Tông Hằng vỗ mạnh lên bàn, nghĩ đến chuyện bị Lý Phàm tát trước mặt mọi người lúc trước.
“Cái tên vô dụng đáng chết kia, anh cả cần gì phải để ý cái tên vô dụng kia, chờ anh ta đến thì cứ việc đá đi là được.”
“Đá ralam gì chứ, phải chơi đùa với tên vô dụng này một trận mới được, lần trước làm cho nhà họ Vương chúng ta mất mặt lớn đến thế, cũng phải để anh ta chịu một vài bài học.”
Vương Tông Huyền âm hiểm cười nói.
“Đúng vậy, cần phải xử lý anh ta một trận ra trờ, dạy dỗ anh ta đàng hòang mới được.”
Vương Tông Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Tông Huyền nhìn đồng hồ, đã đến chín giờ mà vẫn không thấy bóng dáng của Lý Phàm đâu.
“Không biết tuân thủ giờ hẹn gì cả, vô dụng đúng là vô dụng.”
Lúc Vương Tông Huyền vừa mới nói dứt lời, Lý Phàm cũng đi đến cổng lớn của nhà họ Vương.
Ba người Vương Tông Huyền nhìn thấy Lý Phàm đang từ từ bước vào nhà chính, sắc mặt đầu vô cùng tồi tệ.
“Cái tên vô dụng kia, anh có quan niệm về thời gian không hả, anh không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!”
Vương Tông Huyền lạnh lùng gầm lên.
Vương Tông Thành cười nói: “Anh cả đừng giận, nói không chừng cái tên vô dụng này con không biết xem đồng hồ, đến trễ cũng là chuyện thường thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!