CHƯƠNG 254: XÔNG LÊN!
Cố Hoa Y nhìn đám người Cố Thiệu Dũng rời đi, kéo tay Lý Phàm, nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.
“Anh thật sự có thể giải quyết ư?”
“Chắc chắn rồi.” Lý Phàm cười nói.
“Vậy anh phải cẩn thận nhé, công ty đã thành ra thế này, mấy người bác cả đi hết rồi, em phải phụ trách những việc còn lại, ít nhất cũng phải để công ty hoạt động bình thường trở lại” Cố Hoa Y vẫn quan tâm đến công việc kinh doanh của công ty, nếu bây giờ cô cũng buông tay thì toàn bộ công ty sẽ phải ngừng hoạt động, điều này sẽ gây tổn hại rất lớn đến hoạt động kinh doanh của công ty.
Cố Hoa Y đã cống hiến rất nhiều công sức để đưa công ty từ bờ vực phá sản đến ngày hôm nay, và đương nhiên không muốn công sức mình bỏ ra bị lãng phí.
Lý Phàm nhẹ gật đầu: “Vậy anh đi đây, công ty từ từ xử lý cũng không vội.”
“Vâng, em biết, em chờ anh về.” Cố Hoa Y nhẹ nhàng đẩy Lý Phàm, anh xoay người bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng Lý Phàm rời đi, Cố Hoa Y chắp tay thầm cầu các vị thần Phật trên trời, cầu xin các vị Phật phù hộ cho sự an toàn của Lý Phàm.
Cố Hoa Y không biết Lý Phàm sẽ phải gặp thất bại thế nào, nhưng cô biết anh đi là đang làm việc nghĩa mà không được chùn bước.
Cố Hoa Y gạt nước mắt, rời khỏi văn phòng, gọi nhân viên đến quét dọn, mua lại những đồ dùng văn phòng đã hỏng… Lý Phàm rời khỏi công ty, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Phúc.
“Thiếu chủ, tôi đã bắt đầu chuẩn bị rồi, Long Hậu cô ấy.”
Tiền Phúc báo cáo chuyện của Long Hậu, nhưng bị Lý Phàm ngắt lời: “Tra tất cả tư liệu về nhà họ Tô cùng vị trí hiện tại của Tô Văn Bàn cho tôi.”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm, tim Tiền Phúc đột nhiên nhảy lên.
“Cậu chờ một chút, tôi sẽ có thông tin cho cậu ngay đây.” Tiền Phúc dặn dò trợ lý bên cạnh vài câu, sau đó trợ lý nhanh chóng cầm máy tính xách tay, đứng cạnh ông ta.
“Thiếu chủ, nhà họ Tô cũng có chút thể lực, chủ yếu là thế giới ngầm, đa phần sản nghiệp đều tập trung trong ngành giải trí, nắm giữ một công ty điện ảnh và truyền hình đã niêm yết trên thị trường, chủ nhân hiện tại là Tô Văn Mậu..” Tiền Phúc đọc thông tin chi tiết của nhà họ Tô, Lý Phàm im lặng lắng nghe. Khi Tiền Phúc đọc tài liệu thì cũng đã tìm ra được vị trí của Tô Văn Bân.
“Thiếu chủ, Tô Văn Bân đang ở phòng VIP Kim Long, câu lạc bộ Long Đình của tỉnh lỵ, có cần tôi phải người đến bắt không ạ? “Không cần, tôi sẽ đích thân đi xử lý hắn ta.” Lý Phàm cúp máy, bắt taxi bên đường đến tỉnh lỵ.
Dám nhắm vào Cổ Hoa Y là điều Lý Phàm không thể chịu được, mối thù này không thể để lâu.
Xe taxi chạy một mạch, hai tiếng sau Lý Phàm đã đến cổng câu lạc bộ Long Đình. Trước cổng câu lạc bộ Long Đình lộng lẫy, hai hàng nhân viên bảo vệ trông rất dữ tợn đang đứng sừng sững. Các nhân viên bảo vệ cầm chặt gậy cao su trong tay, bày ra dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ thù.
Lý Phàm xuống xe đi về phía câu lạc bộ Long Đình, hai hàng nhân viên bảo vệ cùng nhìn anh, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng Lý Phàm hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của họ
Nhìn thấy Lý Phàm đi thẳng về phía trước, một nhân viên bảo vệ bước ra xua tay với anh.
“Dừng lại, hôm nay Long Đình đã được khách VIP bao trọn, bây giờ mọi người không được phép vào”
“Tôi nhất định phải vào thì sao?”
Lý Phàm hờ hững hỏi. Cả hai hàng nhân viên bảo vệ đều bật cười, ai cũng biết Lý Phàm tới kiếm chuyện, nhưng cảm thấy một mình anh dám bỏ qua sự tồn tại của hơn mười nhân viên bảo vệ thì thực sự là chuyện cười thiên hạ.
“Tai cậu bị điếc hay não úng nước hả? Ông đây nói mà nghe không hiểu à?” Nhiên viên bảo vệ đi về phía Lý Phàm cười khinh thường rồi vung gậy cao su trong tay lên, muốn đuổi anh đi. Lý Phàm cười khẩy, anh đưa tay túm lấy tay đang cầm gậy của hắn, sau đó vặn mạnh, bẻ gãy cổ tay hắn ta.
“A!” Bảo vệ hét lên như lợn bị chọc tiết, sau khi Lý Phàm buông tay, hắn nhanh chóng lùi lại.
Những nhân viên bảo vệ khác thấy có điều gì đó không ổn, họ đồng loạt bước tới bao vây Lý Phàm.
“Fuck! Dám tới gây chuyện ở Long Đình, muốn chết à? Mày cũng không nhìn xem ai bảo kê nơi này!”
“Ông chủ phía sau Long Đình là nhà họ Tô! Mày dám kiêu ngạo trên địa bàn của nhà họ Tô là muốn hại cả nhà cùng chết đúng không?”
“Mau quỳ xuống hai tay ôm đầu, nếu không đừng khách chúng tạo không khách sáo!”. Hơn chục nhân viên bảo vệ gào lên, cây gậy cao su trong tay họ đều chĩa vào Lý Phàm, sẵn sàng đánh nếu anh không hợp tác. Lý Phàm khinh bỉ nhìn nhân viên bảo vệ vây quanh mình: “Không muốn chết thì tránh ra”
“Mẹ kiếp! Còn dám nghênh ngang! Giết hắn!” Các nhân viên bảo vệ cùng ra tay, Lý Phàm đổi tư thế, trên không trung kéo ra vô số cái bóng, trông như anh có vô số cánh tay.
Các nhân viên bảo vệ hét lên thảm thiết, gậy cao su trong tay họ lần lượt rơi xuống, không có cây gậy nào đánh được vào Lý Phàm, trong mắt họ, anh như một bóng ma, không thể phán đoán cụ thể vị trí của anh ở đâu.
Lý Phàm bẻ gãy cổ tay của tất cả các nhân viên bảo vệ, lúc này anh mới dừng tay, nhìn họ bằng ánh mắt rét lạnh.
“Cút”
Các nhân viên bảo vệ hoảng sợ bỏ chạy, cổ tay bị gãy, thậm chí họ còn không thể gọi điện, tất cả đều chỉ có một ý nghĩ trong đầu đó là mau chóng tới bệnh viện.
Lý Phàm đi vào câu lạc bộ Long Đình, những người phụ trách tiếp đón khách quý đều nhìn Lý Phàm bằng vẻ mặt xám xịt. Một quản đốc cầm bộ đàm, run rẩy ngồi xổm ở góc quầy lễ tân, nói nhỏ: “Có người đột nhập, tất cả bảo vệ đều không ngăn được.”
Lý Phàm nhìn quản đốc, hắn ta run cầm cập, bộ đàm trong tay bị đá văng ra ngoài.
“Đại ca, tôi, tôi chỉ.”