Cố Họa Y rất cảm động khi thấy Trần Hiểu Đồng ra mặt vì mình như thế, nên nói với cô ta: “Bỏ đi, chuyện này cứ mặc kệ bọn họ, em đừng chấp nhặt với họ nữa.”
Trần Hiểu Đồng gật đầu.
Đúng lúc này, Lý Phàm cũng đi xuống, nhìn thấy đám cô chủ đứng đối diện với Cố Họa Y, thì luôn cảm thấy không ổn cho lắm, anh đang nghĩ, mình có nên tới đó giúp cô không?
Đám cô chủ khẽ hừ một tiếng, rồi mới rời đi.
Giờ bọn họ không nuốt trôi cơn giận này, nên âm thầm gọi vệ sĩ tới chặn đường Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, muốn cho hai người đẹp mặt.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy đám cô chủ dẫn mấy vệ sĩ tới, hai người vừa thấy tình thế này thì biết có chuyện bất ổn, rồi cả hai đều lộ vẻ mặt khó hiểu.
Hai người đều không hiểu đám cô chủ muốn làm gì, rồi một cô chủ ở trong đó cười nói: “Cố Họa Y, mặt tôi không phải là thứ mà ai cũng có thể tát, hôm nay tôi phải cho cô nếm mùi bị vả vào mặt.”
Trần Hiểu Đồng hơi lo lắng, một mình cô không phải là đối thủ của đám người này, nên đang nghĩ liệu mình có nên gọi cho anh Lý Phàm không, dù gì chuyện này cũng làm người khác rất đau đầu.
Trần Hiểu Đồng hờ hững nói: “Nếu các cô dám tới đây thì cứ thử xem.”
Mấy người đó nghe xong đều mơ màng, cảm thấy rất bất ngờ.
Bọn họ không ngờ Trần Hiểu Đồng lại dám hống hách với họ như thế, nên trong lòng vô cùng khó chịu.
Giờ Trần Hiểu Đồng không quên gọi cho Lý Phàm, cô biết trước mắt chỉ có thể gọi cho anh ấy mới có cơ hội.
Nghĩ đến đây, cô liền gửi tin nhắn cho Lý Phàm.
Đúng lúc Lý Phàm đang ở gần đó, sau khi đọc được tin nhắn mà Trần Hiểu Đồng gửi tới, anh đã biết được đại khái là chuyện gì rồi, xem ra bên Trần Hiểu Đồng đang gặp nguy hiểm.
Đối mặt với tình huống này, tất nhiên Lý Phàm sẽ không ngó lơ hai người.
Đám cô chủ đắc ý ngẩng đầu, như đã nhìn thấy dáng vẻ Cố Họa Y bị đánh rồi.
Nhất là cô chủ đã bị Cố Họa Y tát, cô ta đắc ý ngẩng đầu, thầm nghĩ Cố Họa Y, đây chính là kết cục khi cô đối đầu với tôi.
Mấy vệ sĩ siết chặt nắm đấm phát ra răng rắc, rồi một người đàn ông cao lớn lên tiếng: “Cái đó, chúng tôi thật sự phải ra tay ư?”
Nói thật, không phải bọn họ không dám ra tay, mà là bọn họ không muốn đánh phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp thế này.
Nên mấy người đàn ông cao lớn đó bắt đầu do dự.
Cô chủ đó thờ ơ nói: “Các anh muốn xử lý thế nào cũng được, không liên quan gì đến tôi.”
Đám người đó nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, bọn họ cũng không ngốc, nên có thể nghe ra hàm ý của cô chủ đó, nói cách khác, cô ta sẽ không để tâm đến chuyện này.
Nghĩ như vậy, đám người đàn ông cao lớn đó không khỏi kích động.
Tất nhiên Cố Họa Y cũng nghe ra, cô bỗng có dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục thế này, ngược lại không phải là chuyện tốt lành gì.