Đối với điều này anh cũng không quá ngạc nhiên, nếu đám người đó đã muốn ra tay với anh thì anh cũng không sợ.
Đám Ninnja nước Anh Đào kia không ngừng vung con dao găm trong tay, nhưng không thể làm gì được Lý Phàm.
Lý Phàm giành được một con dao găm, lập tức chém vào một Ninja nước Anh Đào, tên Ninja đó ngay lập tức ngã xuống đất, những Ninja khác thấy vậy thì đều kinh ngạc đến ngơ ra, bọn họ chần chừ không dám ra tay.
Đột nhiên có một Ninja lấy ra cây kiếm trong tay, chuẩn bị đánh lén Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức tránh sang một bên, cây kiếm đó lại chém trúng một Ninja khác.
Trên cây kiếm đó có độc, sắc mặt tên Ninja bị chém trúc ngay lập tức trở nên xanh xao, đôi môi tím tái, rồi tên đó phun ra máu, ngã xuống đất, gần như không còn sức lực phản kháng nữa.
Lý Phàm nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi nhíu mày lại, anh không ngờ trên cây kiếm này lại có độc, sắc mặt anh dần trở nên nặng nề, xem ra đám người này nhất quyết muốn anh chết đây mà.
Vốn Lý Phàm còn cảm thấy có chút thương xót, nhưng từ khi anh thấy trên những cây kiếm trong tay đám người này có độc, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, bất kể có như thế nào anh cũng phải khiến đám người này trả giá.
Lý Phàm quyết đoán ra tay với đám người này, chiêu sau nguy hiểm hơn chiêu trước, gần như khiến người ta không thể phòng bị được.
Đám người đó thấy sự tấn công của Lý Phàm thì đều ngây ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, đám Ninja nước Anh Đào nhất thời không thể làm gì Lý Phàm.
Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tiêu diệt sạch đám Ninja nước Anh Đào.
Sở Trung Thiên nhìn thấy màn này thì không khỏi hít sâu một hơi, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả này, ông ta nhìn đối phương, sắc mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đã xảy ra.
Sở Trung Thiên không kìm được mà giơ ngón cái với Lý Phàm, đối với kết quả này, Sở Trung Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, ông ta không ngờ kết quả này lại khiến ông ta ngạc nhiên đến vậy.
Sở Trung Thiên cảm thán nói: “Không hổ là cậu Lý, nhanh như vậy đã kết thúc trận chiến rồi.”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì cảm thấy rất cạn lời, không biết Sở Trung Thiên đang khen anh hay mắng anh nữa, nhưng lúc này anh cũng không dài dòng với Sở Trung Thiên, cười nói: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, nên bình tĩnh thì vẫn cần phải bình tĩnh chút.”