Thanh niên cao lớn chỉ về phía Lý Phàm: “Anh Bưu, là tên không có mắt kia.”
Anh Bưu vô thức nhìn về phía mà đối phương đã chỉ, vừa nhìn qua đó, trong lòng anh suýt sụp đổ, tức giận lườm thanh niên cao lớn, không ngờ anh ta lại không biết xấu hổ đến thế, đến giờ mà vẫn còn ăn nói lung tung với mình.
Nhưng trước mắt, anh chẳng muốn nói thừa thãi với thanh niên cao lớn, anh chắc chắn đầu óc anh ta bị úng nước rồi.
“Cậu bớt nói những lời này với tôi đi, tôi còn không biết rõ cậu là ai à, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu trong chuyện này đâu”
Thanh niên cao lớn thay thế thì suýt chửi thề, chuyện này là sao? Anh Bưu vừa biết là Lý Phàm thì vô thức hít ngụm khí lạnh, giờ trong lòng đã sụp đổ rồi, không ngờ người của mình lại trêu chọc cậu Lý.
“Cậu mới là kẻ không có mắt đấy.”
Anh Bưu lạnh lùng nói.
Thanh niên cao lớn rất mơ màng, rốt cuộc anh đã đắc tội đối phương ở chỗ nào, sao anh Bưu lại vô cớ nổi nóng với mình thế, anh gãi đầu, nghĩ mãi không ra.
“Đây là cậu Lý, bạn của ngài Thiên, thế mà cậu dám nói cậu ấy là kẻ không có mắt, cậu chán sống rồi à?”
Anh Bưu nói rất lớn tiếng, rõ ràng muốn phải sạch quan hệ với đối phương.
Thanh niên cao lớn thấy thế thì hít sâu một hơi, cảm thấy khó mà tin nổi, nếu không chính tai nghe thấy, anh sẽ không tin đây là sự thật, cực kỳ kinh ngạc với kết quả này.
“Hả?”
Thanh niên cao lớn ngạc nhiên, có đánh chết anh cũng không đoán ra chuyện này, nếu anh biết Lý Phàm lợi hại đến thế, anh sẽ không dám hống hách với đối phương, giờ trong lòng anh đang cực kỳ hối hận.
Anh Bưu chẳng còn gì để nói với thanh niên cao lớn, đến giờ mà anh ta vẫn còn đứng đây dài dòng với mình như vậy, làm anh nghi ngờ có phải đầu óc anh ta có vấn đề đúng không, anh tức giận tát vào mặt thanh niên cao lớn: "Cậu còn đứng ngây ra đây làm gì, mau qua đó xin lỗi cậu ấy đi”
Thanh niên cao lớn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh Bưu, thì biết anh ta không nói đùa với mình, anh nuốt nước miếng, cuối cùng dưới sự áp lực, anh đành phải đi tới trước mặt Lý Phàm.
Anh ngẫm nghĩ mấy giây, rồi nhất thời quỳ xuống nói với Lý Phàm: “Anh Lý, tôi thật sự không biết là anh, nếu tôi biết thì có đánh chết tôi cũng không dám đối đầu với anh, giờ tôi đã biết sai rồi, mong anh bỏ qua cho tôi
Lý Phàm nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của anh ta thì chẳng còn gì để nói, tên này thật không biết xấu hổ, anh cũng không ngốc nên nhìn ra anh ta đã quen rồi.
Anh Bưu gãi đầu, áy náy nhìn Lý Phàm: “Cậu Lý, thật xin lỗi, tôi không biết tên này lại càn rỡ đến thế, sớm biết thế này, tôi đã đích thân đánh cậu ta một trận rồi”
Lý Phàm biết trong lòng anh Bưu đang rất hối hận, nên xua tay nói: “Không sao, dù gì cũng nhiều lần rồi, nên tôi không trách anh, thậm chí còn phải cảm kích anh, nếu anh không tới, e rằng mọi chuyện sẽ càng ầm ĩ hơn”
Anh Bưu nghe xong thì trong lòng mới nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đám côn đồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sửng sốt, cái quái gì thế này, chuyện này khác hẳn với những gì họ nghĩ, nên ai cũng mơ màng, rất ngạc nhiên về chuyện này.
Bọn họ đều không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lý Phàm nói với đám côn đồ: “Các cậu bớt giở trò này với tôi đi, tôi còn không biết trong lòng các cậu đang nghĩ gì à?”