"Chơi luôn, tuy ở đây em không phải là đối thủ của anh nhưng trên giường, anh không phải là đối thủ của em." Trần Hiểu Đồng cười hì hì nói.
Lý Phàm cũng bó tay với Trần Hiểu Đồng, anh không ngờ cô ấy lại ăn nói linh tinh như vậy, lỡ như bị Cố Họa Y nghe đến chắc tháng nay anh cũng không thể vào cửa phòng rồi, nhưng còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên anh cũng không nói nhiều với cô ấy.
Lý Phàm gọi Trương Đức Võ, Trương Đức Võ thấy bộ dạng của Lý Phàm như vậy thì ngây thơ nghĩ rằng anh bị thương, nhịn không được nói: "Anh, anh bị làm sao vậy, có phải đêm qua đã gặp cao thủ không."
"Huh." Lý Phàm trừng mắt nhưng không tiện giải thích, chỉ có thể gật đầu.
"Có cần thoa thuốc không." Trương Đức Võ hỏi.
Lý Phàm xua tay nói: "Không cần, cậu đã hỏi thăm rõ ràng chỗ những mảnh vỡ của chìa khóa Long Môn rơi chưa?”
"Hỏi rõ rồi, một trong những mảnh vỡ của chìa khóa Long Môn ở Hán Thành, nhưng nó nằm trên người một cậu ấm." Trương Đức Võ báo cáo tình hình mà mình thăm dò được suốt mấy ngày qua cho Lý Phàm.
Lý Phàm nghe xong, nhíu mày nói: "Còn có chuyện này nữa à, thứ này cũng không phải đồ quý giá gì, tại sao anh ta lại đeo trên người.”
"Tôi không rõ lắm, nghe nói cậu ấm đó là một tên ngốc." Trương Đức Võ nhỏ giọng nói.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nói vậy thì dễ hiểu rồi, người bình thường ai lại đeo cái thứ đó.
"Chúng ta có cần phải hành động ngay không?" Trương Đức Võ cũng đọc được suy nghĩ của Lý Phàm nên tò mò hỏi.
Lý Phàm thản nhiên nói: "Được, lập tức hành động đi."
Anh vẫn luôn quan tâm đến chìa khoá Long Môn, vì vậy anh phải bắt đầu hành động ngay lập tức, nếu không, lỡ bị người ta nhanh chân đến cướp trước thì không hay.
Trương Đức Võ nghe xong liền đi theo Lý Phàm ra khỏi nhà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!