Khóe miệng Bạch quân sư hơi co rút mấy cái, dù anh ta có to gan nữa thì cũng không dám tiếp tục ở lại đây, nên đành ủ rũ rời đi, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Nhưng trong lòng anh ta vô cùng hận Lý Phàm, nếu có cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ không để cho đối phương dễ chịu.
Bạch quân sư không có lựa chọn khác, hiện chuyện khiến anh ta đau đầu là nên nói lại với Long Hậu như thế nào, với tính cách của Long Hậu, nếu Long Hậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn cái mạng nhỏ của mình.
Nghĩ tới đây, Bạch quân sư không dám tiếp tục nghĩ nữa, điều này quả thực rất đáng sợ.
Nhìn thấy Lý Phàm quay lại, ông lão cảm thấy yên tâm hơn, ông ta tò mò hỏi: "Có phải cậu đánh rơi đồ gì hay không?"
"Tôi không đánh rơi gì, tôi sợ bọn họ sẽ tìm ông gây sự nên mới cố ý quay lại, không nghĩ tới đúng như dự đoán của tôi, hay là ông đến chỗ tôi ở vài ngày, ít nhất an toàn hơn chút." Lý Phàm nở nụ cười.
Nghe vậy, ông lão khẽ gật đầu, cũng không bác bỏ, về điểm này, ông ta vẫn tin Lý Phàm sẽ không lừa gạt mình: "Được."
Ít nhất so tính cách Lý Phàm tốt hơn Bạch quân sư nhiều, hơn nữa ông ta cũng đã nhìn ra Bạch quân sư sẽ không từ bỏ ý đồ, tránh đối phương mấy ngày, cũng là chuyện không tồi.
"Cậu Lý, tôi còn có chuyện phải làm phiền cậu, cháu gái tôi là tổng giám đốc một tập đoàn, tôi sợ chuyện này sẽ liên lụy đến nó, cậu xem có phải không." Nói đến đây , ông lão dừng lại, không biết nên mở miệng như thế nào.
Dù sao lần nào cũng làm phiền đối phương thì không hay lắm, ông ta cũng không phải người không biết xấu hổ như vậy.
Tất nhiên Lý Phàm hiểu suy nghĩ của ông ta, chợt nói: "Chuyện này đương nhiên là có thể, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, ông lão đã cảm thấy yên tâm hơn, có lời này của Lý Phàm, ông ta không do dự nữa, lập tức nói ra tên và nơi làm việc của cháu gái mình cho Lý Phàm.
Nhưng ông lão không quen dùng điện thoại, cho nên chỉ nói cho Lý Phàm địa chỉ.
Lý Phàm để Trương Đức Võ đưa ông lão trở về biệt thự, còn anh thì đi công ty khoa học kỹ thuật Vạn Thịnh.
Nhưng khi đến công ty khoa học kỹ thuật Vạn Thịnh, Lý Phàm liền bị ngăn cản.
"Dừng lại, cậu là ai, sao dám đi lại ở chỗ này, còn không cút đi cho tôi, nếu không muốn chết thì hãy dạt sang một bên." Nhìn thấy Lý Phàm, các nhân viên an ninh đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Bọn họ chán ghét liếc nhìn Lý Phàm, cho rằng đối phương không có tư cách tới đây.
Nghe vậy, Lý Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, quả nhiên nơi nào cũng mang theo thành kiến nhìn người, nhưng Lý Phàm chẳng dao động, sự mỉa mai của những người này chẳng có tác dụng gì với anh.
Lý Phàm không hề quan tâm, mà nói với bọn họ: "Tôi tới tìm người, xin các anh tránh ra."
"Tìm người, tìm ai, nhất định phải có số điện thoại mới được." Các nhân viên an ninh thản nhiên nói.
Lý Phàm cười khổ nói: "Tôi không có số điện thoại, nhưng người tôi muốn tìm chính là bà chủ của các anh, anh có thể gọi điện thoại cho bà chủ của mình."