Lúc Lý Phàm kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sắc mặt người đàn ông trung niên ngày càng ảm đạm, ông không ngờ con trai mình lại làm chuyện như vậy, làm ông cực kỳ tức giận.
Trương Binh càng nghe càng kinh hồn bạt vía, anh không ngờ Lý Phàm lại kể hết mọi chuyện, lưng anh toát mồ hôi lạnh, lần này xong rồi, nếu để ba biết, chắc chắn sẽ vì đại nghĩa diệt thân.
Trong lòng anh đang hận Lý Phàm muốn chết, cậu ta cố ý hãm hại anh đúng không?
Lý Phàm chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ của Trương Binh, lúc đối phương che giấu sự thật, cũng đâu nghĩ đến cảm nhận của anh, tất nhiên anh cũng chẳng cần nghĩ đến cảm nhận của anh ta.
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh lẽo, quay đầu nói: “Những gì cậu ta nói là thật à?”
“Ba, ba đừng nghe cậu ta nói lung tung, con là con trai ruột của ba, dù thế nào ba cũng không được tin người ngoài.” Trương Binh vô thức ngả bài tình cảm, đồng thời nháy mắt với mấy cấp dưới của mình.
Mấy cấp dưới đó cũng vội nói: “Đúng đó, đại đội trưởng Trương, gần đây anh Trương luôn làm việc tốt, sao có thể là hạng người đó, hơn nữa ngày nào cũng có người tặng hoa hồng cho anh Trương.”
Người đàn ông trung niên nghe Trương Binh nói thế, cộng thêm lời tâng bốc của đám bạn xấu anh ta, nên vô thức xem con trai mình là chiến sĩ thi đua.
“Xem ra ba đã hiểu lầm con rồi.” Người đàn ông trung niên không hề nghi ngờ tin tưởng con trai mình, ông tin Trương Binh sẽ không làm chuyện như vậy.
Trương Binh thở phào nhẹ nhõm, cũng may chuyện này đã vòng lại rồi.
“Tôi chỉ cần lời xin lỗi.” Yêu cầu của người đàn ông trung niên rất đơn giản, chỉ muốn đối phương xin lỗi con trai ông.
Nếu đúng như lời con trai ông nói, đối phương vẫn phải bị nhốt mấy năm, thì mới là hành hạ.
Nếu đối phương xin lỗi con trai ông, thì người đàn ông trung niên sẽ không so đo chuyện này nữa, ngược lại nếu đối phương không làm thế thì ông sẽ không tha cho cậu ta.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, mặc dù yêu cầu của đối phương rất thấp, nhưng anh không làm gì sai, dù xin lỗi thì cũng phải là Trương Binh xin lỗi anh mới đúng.
Trương Binh cũng không phục, anh cho rằng làm như vậy quá hời cho đối phương, anh không chỉ bắt Lý Phàm phải xin lỗi, mà còn muốn cậu ta phải trả giá đắt, nên trong lòng cực kỳ không cam lòng.
Anh đã nghĩ xong rồi, phải cho đối phương biết sự lợi hại của anh.
“Tôi sẽ không xin lỗi.” Lý Phàm lắc đầu nói.
Lý Phàm vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên đã trở nên lạnh lẽo, ông cho rằng anh quá hống hách, không ngờ anh dám nói thế với ông, ông cảm thấy mình đã rất dễ chịu với anh rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!