Lý Phàm ất khó hiểu, sau đó Trúc Hoa Nguyệt rằng cháu trai của Cổ Vương đã theo đuổi cô nhưng cô không thích cháu của Cổ Vương chút nào, nên vẫn luôn trốn tránh đối phương, ai ngờ hôm nay xui xẻo như vậy, đụng phải hai ông cháu họ.
Lý Phàm sững sờ, nghe Trúc Hoa Nguyệt nói thì hiển nhiên là cô không thích cháu của Cô Vương, lúc này, Cổ Vương cùng người theo đuổi Trúc Hoa Nguyệt đến tận đây có ý đồ gì đã rõ.
“Không sao, không việc gì phải lo, binh đến tướng chặn, nên đến đất ngăn.” Lý Phàm mỉm cười.
Trúc Hoa Nguyệt gật đầu, cô không phủ nhận chuyện này, cô hiểu ý đồ của đối phương cho nên cũng không lo sợ.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Phàm lập tức ra mở cửa.
Bên ngoài là một già một trẻ, người trẻ tuổi xấp xỉ hai mươi, cũng khá là đẹp trai nhưng ánh mắt lại gian tà.
Từ sự gian tà này, Lý Phàm liền nhìn ra anh chàng nhất định có vấn đề.
Chàng trẻ vừa nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt thì hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm.
Trúc Hoa Nguyệt cực kỳ chán ghét nên ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này chàng trai mới quay sang nhìn Lý Phàm và xem anh là tình địch.
Lý Phàm nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì trong lòng rất bất đắc dĩ, anh cũng nhìn ra anh ta cố ý đối đầu với mình, nhưng giờ anh chẳng hề hoảng loạn, ngược lại còn cười khinh bỉ.
Chàng trai trẻ thấy Lý Phàm lại nở nụ cười đó với mình thì không khỏi nổi giận, cho rằng đối phương quá hống hách, không ngờ anh ta không hề nể mặt anh.
“Ranh con, cậu thật hống hách.” Chàng trai trẻ bỗng lên tiếng.
Lý Phàm nghe vậy thì xua tay nói ngay: “Tôi đâu nói gì với anh thì hống hách chỗ nào?”
Chàng trai trẻ phớt lờ Lý Phàm ngay, bắt đầu nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt, rồi nở nụ cười lấy lòng nói: “Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp, em đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi, không hổ là hoa khôi số một của Tây Vực chúng ta.”
Ánh mắt anh ta luôn đặt trên người Trúc Hoa Nguyệt, gần như nhìn ngây ngốc, suýt chảy nước miếng.
Lý Phàm nhìn thấy bộ dạng này của chàng trai trẻ thì biết chuyện gì đó, quả nhiên anh ta có cảm tình với Trúc Hoa Nguyệt, nhưng nếu đổi thành người phụ nữ bình thường nào khác, chắc chắn sẽ từ chối lời chào hỏi này.
Tất nhiên, nếu là người thích chàng trai trẻ này thì sẽ không ghét bỏ anh ta, vì 80% họ sẽ có hai suy nghĩ, đó là thích vẻ ngoài và của cải của anh ta.
Nhưng Trúc Hoa Nguyệt không phải hạng người đó, đối với cô, cô phản cảm nhất là mẫu người như chàng trai trẻ đó, việc anh ta xuất hiện ở đây đã làm cô cực kỳ đau đầu.
Cô thề rằng nhất định phải dạy cho chàng trai trẻ một bài học, cô tưởng đối phương sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa, ai ngờ cô vẫn bị tìm được.
Chàng trai trẻ khẽ cười nói: “Được rồi, Nguyệt Nguyệt, em quay về cùng anh đi, rồi anh sẽ để em làm người phụ nữ của anh, sau đó ông nội anh sẽ truyền hết cổ thuật cho em.”
“Xin lỗi, tôi sẽ không quay về cùng anh.” Trúc Hoa Nguyệt nghe xong thì quả quyết lựa chọn từ chối, cô rất phản cảm chàng trai trẻ này, giờ anh ta còn muốn dẫn cô về, chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Sau khi biết được suy nghĩ của Trúc Hoa Nguyệt, sắc mặt chàng trai trẻ không khỏi ảm đạm, vô thức nhìn về phía Lý Phàm, cho rằng chuyện này rất liên quan đến anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!