CHƯƠNG 119 CÔ SẼ HỐI HẬN
Nghe thấy tiếng thét của Hoàng Phúc Khánh, Lý Phàm cười bất đắc dĩ, ngàn tính vạn tính nhưng chưa tính đến chuyện Hoàng Phúc Khánh sẽ đuổi theo.
Cố Bội Sam còn ở bên cạnh, nếu để tiếng thét của Hoàng Phúc Khánh chọc thủng thân phận, chuyện sau đó phiền phức rồi.
Quay đầu, Lý Phàm sắc bén nhìn Hoàng Phúc Khánh, sau đó ánh mắt trôi về phía Cố Bội Sam.
Hoàng Phúc Khánh hồi hộp trong lòng, lập tức hiểu mình làm sai chuyện, rõ ràng Thiếu chủ thay đồ là vì không muốn người khác biết thân phận, mình hô như vậy chẳng phải là làm Thiếu chủ bị lộ sao?
Hơn nữa, trong đám phụ nữ bên cạnh, hình như có Cố Bội Sam vừa bị Thiếu chủ sỉ nhục, chắc là để quan sát phản ứng của Cố Bội Sam sau khi bị sỉ nhục nên Thiếu chủ mới ra đây một mình……
Thậm chí Hoàng Phúc Khánh còn tưởng tượng ra một màn ác liệt, dù sao trong giới nhà giàu, người có thú tính cũng không ít, đủ loại yêu thích hứng thú hiếm lạ quái gở, Hoàng Phúc Khánh cũng từng nghe nói một ít.
Tuy Hoàng Phúc Khánh có rất nhiều ý tưởng, nhưng đều là chuyện trong nháy mắt, chỉ trong thời gian ngắn mà Hoàng Phúc Khánh đã có cách chữa cháy.
“Cô thấy Thiếu chủ không? Mấy cô có thấy Thiếu chủ mặc đồ giản dị không? Hay có thấy chiếc Bentley màu đen không?! Nói ra sẽ được thưởng lớn”
Hoàng Phúc Khánh dừng bước nói lớn, ánh mắt chuyển từ người Lý Phàm sang bên đám người Cố Bội Sam.
Nhìn thấy đám người Cố Bội Sam, ánh mắt Hoàng Phúc Khánh sáng lên, bước nhanh tới, nói: “Mấy cô cũng tham dự tiệc tối nhỉ? Có thấy Thiếu chủ không?”
Bọn chị em của Cố Bội Sam nhìn thấy Hoàng Phúc Khánh đều không nói nên lời, từng người lắc đầu căng thẳng, Cố Bội Sam còn cúi thấp đầu xuống, hơi lo bị Hoàng Phúc Khánh nhận ra.
Vừa nãy bị Thiếu chủ sỉ nhục rồi, có trời mới biết lúc này Hoàng Phúc Khánh có thể hùa theo sỉ nhục cô không.
Cái gọi là trên làm dưới theo, sếp thích thờ Phật, cấp dưới cũng sẽ thờ Phật, sếp thích bắt nạt ai, cấp dưới chắc chắn cũng sẽ hùa theo bắt nạt người đó.
Giờ phút này Cố Bội Sam có nỗi lo như thế, cảm thấy đặc biệt không có cảm giác an toàn, nếu lại bị Hoàng Phúc Khánh sỉ nhục, cô thật sự không có cách nào vượt qua những ngày về sau.
“Các cô không thấy Thiếu chủ thật? Thấy là có thưởng”
Hoàng Phúc Khánh kích động hỏi.
“Không, thật sự không thấy, không phải Thiếu chủ ở sảnh huy hoàng sao?”
Một người trong hội chị em kiên trì nói.
“Uầy, Thiếu chủ hành tung khó dò ghê, xem ra hôm nay không có cơ hội tiễn Thiếu chủ rồi”
Kỹ năng diễn xuất của Hoàng Phúc Khánh cao.
thâm, diễn mọi thứ rất tự nhiên, lắc đầu thở dài, tự buồn tự giận mà bỏ đi.
Cố Bội Sam thở ra một hơi, cảm thấy vừa nãy bản thân khờ thật, vậy mà lại cho rằng Lý Phàm là Thiếu chủ trong miệng Hoàng Phúc Khánh, dạng như Lý Phàm cũng không xứng xách dép cho Thiếu chủ.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ hắt rượu vừa nãy của Thiếu chủ, thật sự là tính cách có hơi ngang ngược nghiêm nghị, không hiểu sao Cố Bội Sam cảm thấy người mình hơi rã rời.
“Quả là hù chết bà đây rồi, Thiếu chủ cũng đi rồi, xem ra tiệc sắp tàn, tụi mình mau đi thôi.”
“Chỗ đậu xe hơi xa, còn phải đi chung hướng với tên bất lực Lý Phàm kia nữa, hay chúng ta đuổi theo anh ta để làm giảm cảm giác căng thẳng đi”
Lúc mỉa mai Lý Phàm vừa nãy, hội chị em Cố Bội Sam đều thấy rất thích, dường như việc bắt nạt gây sự là bản tính của các cô, gây sự một lần có thể vui cả ngày.
“Đi thôi, tên bất lực không có túi tinh kia, chắc vừa nãy bị lời của Hoàng Phúc Khánh dọa sợ rồi, giờ vân đứng ngây ngốc, so ra thì tôi vẫn thích khí phách của Thiếu chủ, nếu Thiếu chủ có thể muốn tôi, tôi bị anh ta hắt rượu vang đỏ một trăm lân mỗi ngày cũng được.”
Cố Bội Sam ngẩng đầu thấy Lý Phàm đi đến, bọn chị em đều cười, bàn tán sôi nổi quanh Cố Bội Sam.
“Khẩu vị của Bội Sam cậu độc thật nha, hình như có chút triệu chứng Stockholm, chẳng lẽ cậu thích bị ngược à”
“Hì hì, vậy cũng phải xem bị ai ngược, nếu có thể được nhân vật lớn như Thiếu chủ ngược, tôi cũng cam tâm tình nguyện, đáng tiếc ngay cả cơ hội được Thiếu chủ hắt nước tôi cũng không có.”
“Nói cũng phải, thấy bộ dáng Hoàng Phúc.
Khánh niềm nở với Thiếu chủ, chỉ cần theo Thiếu chủ chắc chắn là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi, cho dù bị ngược một chút thì tính là gì”
Nghe lời của hội chị em, Cố Bội Sam không nhịn được hả hê, dường như vừa nãy không phải bị nhục nhã, mà là một loại hưởng thụ khác.
Lý Phàm thấy đám người Cố Bội Sam không có gì khác thường, cảm thấy hẳn là bị kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu của Hoàng Phúc Khánh lừa rồi, vì thế lập tức xoay người muốn đi.
“Đứng lại! Tên vô dụng Lý Phàm kia lại đây cho bổn tiểu thư”
Giọng nói chói tai Cố Bội Sam lao thẳng tới màng tai Lý Phàm.
Lý Phàm dừng bước, nói không kiên nhẫn: “Đường rộng thênh thang đường ai nấy đi được không, đừng tôi đi đâu cô liền theo đó.”
“Úi chà, tên vô dụng nghèo kiết xác như anh còn khơi lên, đường cũng không phải của nhà anh, chúng tôi muốn đi đâu anh quản được chắc?”
Cố Bội Sam chế giễu một câu, nhìn Lý Phàm đầy khinh thường, nói: “Nãy ngây người cái gì, có phải bị tiếng gọi của Hoàng Phúc Khánh dọa rồi không, hay anh tưởng anh là Thiếu chủ?”
“Gì mà thiếu chủ thiếu gia, cô đùa gì vậy, tôi chỉ tò mò, đứng lại xem mà thôi.”
Lý Phàm lạnh mặt nói.
“Tò mò? Tôi thấy anh muốn nhận thưởng của Hoàng Phúc Khánh thì có, thương cho tên nghèo hèn như anh chưa từng gặp Thiếu chủ, người như Thiếu chủ là thứ anh mãi không thấy được, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, mau cút về rửa chân cho Cố Họa Y đi”
Cố Bội Sam lớn tiếng mắng.
Lý Phàm nhìn Cố Bội Sam bằng ánh mắt thương hại, nghĩ thâm, đợi ngày nào đó Cố Bội Sam biết mình là Thiếu chủ Long Môn, không biết vẻ mặt cô ta sẽ như thế nào, chắc sẽ bị thiên nhan của mình dọa sợ đi.
Vừa nghĩ vậy, khóe miệng Lý Phàm liền cong thành nụ cười, dường như còn rất hưởng thụ từng câu chửi của Cố Bội Sam.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!