CHƯƠNG 116 : DỤ DỖ
“Xin lỗi Thiếu chủ” Hoàng Phúc Khánh lớn tiếng nói.
Người người danh gia giàu có vội vàng xoay người cúi đầu, trăm miệng một lời: “Chúng tôi sai rồi, chúng ta thật sự xin lỗi Thiếu chủ”“
Lý Phàm ngồi ở vị trí chủ tiệc, nhìn một đám người răm rắp cúi đầu xin lỗi, nhìn có cảm giác như triều thần đang triều bái vậy.
“Được rồi, đừng làm mấy thứ rườm rà này nữa, bắt đầu tiệc tối đi” Lý Phàm rộng lượng nói.
“Cám ơn Thiếu chủ-”
Sau khi đám người cảm ơn xong, thì trong lòng họ đều thấy cảm kích vị thiếu gia giàu có mang mặt nạ thần bí này, cảm giác giống như phạm phải sai lầm rồi được tha thứ vậy.
Hoàng Phúc Khánh vẫy tay, ra hiệu đám người tản ra, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Dàn nhạc đi lên đài, diễn tấu âm nhạc êm dịu, bồi bàn nối đuôi nhau đi vào, tay bưng thức ăn ngon mới ra lò cùng với rượu, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Bếp trưởng của Hải Yến lâu, mặc bộ đồ chuyên dụng lâu rồi chưa mặc, dẫn theo đệ tử bưng tổ yến, hải sâm và bào ngư đã nấu xong tới bàn Lý Phàm.
Ngày thường, bếp trưởng sẽ không nấu, cho dù là món khó nấu nhất, cũng chỉ do đệ tử thân truyền của bếp trưởng nấu.
Nhưng hôm nay không phải ngày trước, bởi vì Lý Phàm đến, bếp trưởng của Hải Yến lâu đích thân nấu một bàn món ăn.
Lo lẳng bồi bàn không biết bày món, bếp trưởng cố ý mang theo mấy đồ đệ bưng đồ ăn đi lên.
Hoàng Phúc Khánh ngồi bên cạnh Lý Phàm, cười tủm tỉm giới thiệu: “Thiếu chủ, vị này chính là bếp trưởng của Hải Yến lâu, đã từng tham dự nấu trong quốc yến cao cấp nhất.”
“Xin chào Thiếu chủ, tôi là Lý Đại Chước, bếp.
trưởng Hải Yến lâu, vì Thiếu chủ chế biến một bàn tám món, còn mời Thiếu chủ thưởng thức, nếu có gì chưa tốt mong Thiếu chủ cho ý kiến”
Khách sáo một hồi, Lý Đại Chước nhận lấy một phần thức ăn từ trong tay đồ đệ, bày ra trước mặt Lý Phàm.
“Tôm hùm xanh biển sâu, chọn tôm chất lượng tốt vừa mới đánh bắt lên bờ, trong vòng mười hai giờ vận chuyển bằng máy bay đến chỗ chúng tôi”
“Bào ngư lòng đào, dùng bào ngư ngon nhất, sau khi ngâm ba ngày thì dùng lửa nhỏ hầm 24 tiếng”
“Hải sâm nướng với lá hành, dùng hải sâm tự nhiên Liêu Đông chất lượng tốt nhất”
Lý Đại Chước giới thiệu từng món một, làm cho mọi người nghe đều nước miếng chảy dài.
Có tiền có thể mua được nguyên liệu nấu ăn ngon, nhưng chưa chắc có thể mua được đầu bếp giỏi nấu.
Dù đám người giàu có danh gia kia đến Hải Yến lâu có thể gọi mấy món chính đó, nhưng cũng không có cách nào khiến Lý Đại Chước nấu, người nấu đều là đệ tử của Lý Đại Chước, hương vị còn kém xa.
“Lý Đại Chước cũng tự mình xuống bếp nấu rồi, lần trước Hoàng Phúc Khánh mời khách, muốn để Lý Đại Chước nấu, đều bị Lý Đại Chước từ chối, cuối cùng là đại đồ đệ của Lý Đại Chước nấu”
“Nghe nói trù nghệ Lý Đại Chước trong giới đầu bếp rất lợi hại, dù đấu với đầu bếp 3 sao Mechilin cũng thắng, hơn nữa đồ ăn quốc yến ông ta làm, ngay cả thị trưởng cũng nói ngon”
“Các ngươi nói Lý Đại Chước nịnh bợ Thiếu chủ này như vậy, vậy Thiếu chủ có thân phận gì? Sợ là thiếu gia đời thứ hai của tập đoàn xuyên quốc gia giàu có, cũng không có đãi ngộ như vậy.”
Nghe đám người nhỏ tiếng nghị luận, Cố Bội Sam tức giận ở trong lòng, không ngừng nhìn theo Lý Phàm đang đeo mặt nạ ở vị trí chủ tiệc, cân nhắc nên làm gì mới có thể trèo lên người anh.
Nếu để cô ta biết, dưới mặt nạ là gương mặt cô †a ghét bốn năm, Cố Bội Sam phải bày ra vẻ mặt gì chứ?
“Bội Sam, cậu đi trang điểm lại đi, đổi lại phong cách, nói không chừng Thiếu chủ thích ngây thơ đáng yêu đó.”
“Cũng có thể là thích ngự tỷ mà, nghe nói thiếu gia nhà giàu thường trưởng thành sớm, nếm thử nhiều mùi vị thì sở thích cũng trở nên đặc biệt, vài người còn thích tình yêu đồng giới kìa”
Cố Bội Sam nũng nịu nói, ngọt nị vô cùng.
Lý Phàm chưa bao giờ thấy Cố Bội Sam như vậy, càng chưa từng nghe giọng Cố Bội Sam ngọt ngào như vậy, trước giờ Cố Bội Sam trước mặt Lý Phàm, đều là hình tượng điêu ngoa.
Nhìn Cố Bội Sam trêu tức, Lý Phàm nghiền ngẫm nói: “Cô cảm thấy cô xứng sao…”
Cố Bội Sam khựng lại, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã!
Trước đây, chưa từng có ai nói cô không xứng, bản thân cô đẹp sắc nước hương trời như vậy, có gì không xứng chứ?
Cho dù là ông trời thì cũng xứng!
¡ cảm thấy tôi xứng!”
Cố Bội Sam nói quyết đoán, nói xong thì mím môi, nhìn thẳng vào đối phương.
Chỉ thấy mặt nạ trắng, trong mắt Cố Bội Sam, mặt nạ trắng dần dần mơ hồ đi, chỉ có thể thấy đôi mắt ẩn dưới mặt nạ, Cố Bội Sam có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đang cười, cười trào phúng.
Ánh mắt của anh, sao lại cười trào phúng?
Cố Bội Sam khó hiểu.
“Ai trong các người quen cô ta, giới thiệu đời sống của cô ta như thế nào đi”
Nếu Cố Bội Sam chủ động tới cửa, Lý Phàm tự nhiên sẽ tính món nợ trước đây thật tốt.
Hoàng Phúc Khánh nghiền ngẫm, cảm thấy trọng điểm của Lý Phàm là đời sống của Cố Bội Sam.
Bắt được trọng điểm, hai mắt Hoàng Phúc Khánh sáng ngời.
Nghe nói con cháu gia tốc lớn dù ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, nhưng cũng rất cẩn thận, Thiếu chủ hỏi như vậy, đương nhiên là muốn biết sinh hoạt cá nhân của Cố Bội Sam có hỗn loạn không.
Nếu sinh hoạt cá nhân hỗn loạn nhiễm phải bệnh, vậy thì không tốt.
“Thiếu chủ ngài chờ chút, mấy cô gái trẻ bây giờ tôi không quen, để tôi tìm người hỏi một chút’“
Hoàng Phúc Khánh giống như người hầu trung thành, đứng dậy vẫy tay với cháu mình, đứa cháu này biết rất rõ những tin tức trong giới, biết rất nhiều tin tức về mấy cậu ấm cô chiêu.
“Hoàng Đại Băng, nhanh nói cho Thiếu chủ nghe tình huống của Cố Bội Sam” Hoàng Phúc Khánh nói.
“Nói chuyện gì?”
Hoàng Đại Bằng khẩn trương không dám nhìn ánh mắt Lý Phàm.
“Sinh hoạt cá nhân thế nào, có hỗn loạn không, từng qua lại với bao nhiêu người.” Hoàng Phúc Khánh thì thầm với Hoàng Đại Bằng.
Mà Lý Phàm ngồi ở chỗ chủ tiệc, lại nhàn nhã lạnh nhạt.
Cố Bội Sam, cô ta xong rồi!